Thứ Tư

Bình Mình Lặng

 Bình Minh


Không gì đẹp bằng bình minh
Khi ta thức giấc ta mới là mình
Có gian khó có liêu đinh
Bao năm vất vả mình đã đi đâu!?

Có lúc khóc lúc buồn dầu
Thân tâm cặn đục trong lòng phong ba
Khi gian khó khi xa đà
Ta lại muốn được ta là chính ta.

 




Ai cũng nói đơn giản mà
Nhưng đâu có bết đời xa với lời
Đời thì vẫn mãi là đời
Nhưng ta sao mãi không là chính ta.

Sống với thực tại xa hoa

Người khôn kẻ khó biết ta biết mình
Mình muốn trở lại là mình
Tiếng chuông chùa mới đưa mình về ta.

Nơi phật pháp chốn phồn hoa
Thân tâm thanh tịnh ta là tiếng chuông
Có gian khó có vô thường
Ai kia phải biết thương người thương ta.

By Cu Tí