Khau Phạ!
Anh đến nơi đây vùng Khau Phạ
Ruộng bậc thang bát ngát pha rừng
Ngôi nhà sàn con đường bé nhỏ
Nằm lẻ loi vắt vẻo lưng đồi.
Đến với em vùng núi xa sôi
Mang chút tình quê tôi nồng ấm
Vùng núi cao chân tiều bé nhỏ
Thân em gầy đôi dép đơn sơ.
Vùng núi cao muôn trùng sơn mộc
Con người hiền nếp sống thân giao
Đến với em vùng cao sương gió
Cái nằng vàng xuyên thấu thân mai
Ngôi nhà nhỏ lớp buồn sang sớm
Lưng đèo dài sương phủ trắng phau
Bản làng xa nép mình sau bóng đá
Đến lớp mầm phải qua bao suối cả.
Trở trên vai những khoảng đời sương gió
Chút rau rừng lót tạm cam qua
Giường chiếu mỏng đôi chân đất mỏng
Gót sen hồng nứt nẻ pha đông.
Đây Khau Phạ núi non trùng điệp
Biết khi nào thoát khỏi cam qua
Gởi tới em chút quà xa nhỏ
Thoáng nét buồn, tội nhỏ thiếu ăn.
Ánh mắt nhỏ đôi bờ môi nhỏ
Chút ngập ngừng hỏi nhỏ chú ơi!
Ở đâu tới nơi này vậy chú?
Đây quê nghèo chú thấy vui không?
Khi đông tới khoảng trời trắng xóa
Tấm thân gầy chăn mỏng áo manh
Ngồi thu nhỏ, bên bếp hồng ấm lửa
Lớp học buồn, buôn nhỏ vắng tênh!
Mênh mang trắng, gió lạnh sương trời
Một đời khổ nhọc một đời gian lao
Tấm thân nhỏ băng bao con suối
Nơi cuối rừng ai đợi? thân em!
By Cu Tí
Lời bình: Bài thơ này viết xin được gửi tới nhóm từ thiện SHT và báo Kiến thức trong đợt ủng hộ vùng quê nghèo đói Khau Phạ Mù Cang Chải Yên Bái trong chuyến đi vừa rồi. Có lẽ mình chưa được đặt chân lên Khau Phạ nên nét thơ còn nhiều sai sót mong bạn đọc bỏ qua và góp ý thêm cho nét thơ thêm mượt. Chúc cho đoàn từ thiện và báo ngày càng giúp được nhiều người hơn. Vì một Việt Nam hòa đồng bền vững.
Cảm ơn!