Thứ Năm

Mất mùa!

Mất Mùa!

Bất chợt cơn mưa về
Đổ lên miền quê vắng
Đổ lên những thầm lặng
Miền quê trắng hai sương

Cơn mưa như thúc giục
Lòng người buồn tái tê
Hạt mưa rơi não nề
Miền quê mùa thất vụ





Cánh đồng xa trần trụi
Bông lúa ngỏng trơ trơ
Cọng rơm buồn bơ vơ
Sao mùa khô mất mát

Hạt trắng ngát thưa dần
Dấu chân còn chưa lấp
Mẹ không còn tất bật
Vụ mùa tới hôm qua

Cơn mưa chiều trắng xóa
Mẹ Buồn
Cuốn trôi đi tất cả
Để lại những gốc dạ
Não nề lòng mẹ ta

Phải chăng trời đang muốn
Đầy đọa miền quê ta
Đầy cho ta trần trụi
Đầy cho túi héo hon

Cho dáng mẹ hao mòn
Ôm con ngồi lặng lẽ
Cơm mưa thật buồn tẻ
Mẹ không thấy nói gi

Nhiều khi cơm còn trắng
Nay đã độn sắn cùng
Cơm mưa cứ phập phùng
Càng trũng lòng mẹ xuống

By Cu Tí 
Ngày...Năm 1996
Mùa lũ về năm ấy đã lấy đi tất cả những gi mẹ vất vả chăm nom, bữa cơm không còn được ăn cơm trắng mà đã được độn sắn ăng cùng trong những tháng dài sau đó. Nhìn dáng mẹ tiều tụy con càng thấy tái tê.