Thứ Tư

Mẹ, Bến Sông Quê [thơ]


Mẹ, Bến Sông Quê

Mẹ gìa như bến sông quê
Đò đầy chở khách lại về bến sông
Biết bao sóng gió bão giông
Đò chiều vẫn vậy đò đông lại về

Người qua sóng bước dập dề
Người đi trở lại hồn quê vẫn còn
Áo lụa em mặc yếm son
Thướt tha tà áo nhuộm non ra trời



Bến sông lặng lẽ một thời
Muôi ta khôn lớn nên người vinh hoa
Trải qua muôn sóng phong ba
Khi về đất mẹ ta là con thơ

Thân mẹ còm cõi bơ vơ
Bao năm vun đắp mong chờ con khôn
Bao năm lặng lẽ ôm đồm
Áo nâu quần rách nhuộm hồn quê hương

Mẹ già như chuối ba hương
Gió đông đau mỏi con thương mẹ nhiều


Trăm năm gian khó đủ điều
Chiều quê bóng ngả mẹ lòng tái tê

Một mình lặng lẽ thôn quê
Con nơi xa xứ hoạ về thăm nom
Mắt nâu trông đợi mỏi mòn
Lo con xa xứ có ngon giấc nồng

Xuân qua hè vội đông sang
Nay con đã dảnh về làng thăm nom
Thoáng qua đã sáu mươi tròn
Đò chiều vắng bóng sông còn ai qua

Mẹ già tóc bạc ba xa
Tám lăm vất vả má mong con đầu
Mẹ như bến nước sông cầu
Đem bao mầu mỡ mẹ đâu cần gi

Khi xa xứ tuổi xuân thì
Nay ta trở lại ta còn chi đâu
Thương mẹ còm cõi bao lâu
Con không chăm sóc con dầu lòng con

Thu qua gió thổi đông tròn
Mong ai xa xứ hãy nom thăm nhà
Dẫu cho sóng gió phong ba
Nơi nôi ta lớn mới là hồn ta.


By Cu Tí