Thứ Sáu

Vợ!

Vợ!

Cô Đơn
Ta nên duyên khi em vứa đôi tám
Bao nhọc nhằn nhuộm bám phủ thân em!
Những lấm lem sớm chiều bao vất vả.
Ruộng đồng sâu em gánh cả trên vai.

Anh thương em khuya sớm nơi đường dài!
Miệt mài bước trong nỗi niềm hoang vắng.
Chồng nơi xa lẳng lặng một thân cò.
Bao đêm vắng em co ro chằn trọc.

Lo ngày dài lo cái học cho con!
Những năm tháng lòng mẹ cũng héo hon.
Thương con nhỏ thương con dâu bỏ ngỏ.
Vẫn đợi chồng không bỏ lại giấc mơ!

Ở cái tuổi em vẫn còn ngây thơ
Vậy mà em đã bao giờ nghĩ tới
Cái tuổi xanh chưa một lần phơi phới!
Bao nhọc nhằn mong đợi em đã qua.

Giữa tuổi hồng giữa năm tháng phong ba
Chồng vắng nhà một mình em lo cả
Mang tuổi xuân mang tất cả theo chồng
Căn nhà nhỏ không chịu nổi bão giông
 

Vẫn cố đứng cố trông chờ hẹn ước,
Mong cho ngày ta được ở bên nhau!
Để mai sau em không còn trống vánh
Giữa muôn trùng ước hạnh được không anh!?
 
By Cu Ti