Bà Cháu |
Gió đổi chiều, hay tin mẹ ốm
Con nơi xa dơm dớm lệ lòng
Con muốn chạy thật nhanh về tới
Chăm mẹ hiền canh giấc ngủ đêm.
Xót xa lòng con thêm nhức nhối
Ngàn dặm xa vời vợi khó gần
Bao nhiêu năm ân cần nuôi dưỡng
Chúng con thơ khôn lớn nên người.
Vậy mà nay gió chiều thấm đậm
Thân mẹ gầy chút sức tàn hơi
Không trống nổi một cơn gió trời
Cánh hoa rơi thân đầy nhức mỏi.
Rặng liễu buồn một lời không nói
Tâm thân khô còn đâu rắn rỏi
Của một thời manh cói ổ rơm
Cả cuộc đời cố gắng được hơn.
Dành con hết ân tình nghĩa nặng
Không than phiền gió nắng hay mưa
Vậy mà nay tuổi mẹ đã vừa
Sang cái ngả bóng chiều vội nhạt.
Không một người canh giấc ngủ ngon
Nghe tin mẹ lòng con héo hon
Bỏ tất cả chạy về thăm má
Mới thấy mẹ lòng con như đã.
Rụng tả tơi nước mắt nghẹn lời
Lúc con đi lòng mẹ phơi phới
Khi con về thấy tội đời con
Bao năm tháng thân mẹ hao mòn.
Chỉ còn chút ra đồi khắc khoải
Cánh tay khô giọng nói nghẹn ngào
Đôi mắt đục chiếc áo tím than
Vẫn rưng rưng hai hàng lệ nhỏ.
Con đã về rồi đó con ơi
Bao nhiêu năm cơ cực với đời
Mẹ mong con nhưng nào dám nói
Vẫn dối lòng con, mẹ vẫn vui.
Con đã về rồi đó con ơi
Mẹ xuýt xa, xoa đầu sờ má
Cha bố mày lâu quá rồi con
Mới ngày nào còn bé lon ton.
Vậy mà nay đã là cha chú
Thân phận con không còn lam lũ
Căn nhà xưa vẫn còn ấp ủ
Cảm một đời tạ má má ơi!?
By Minh Trường
Con người ta khi về già chỉ cần được có con cháu bên cạnh là mọi ốm đau bệnh tật được đẩy ra xa. Không có niềm hạnh phúc nào hơn là được bên gia đình đông đúc lúc ốm đau mệt mỏi. Chợt nghĩ mình chưa làm được gi cho mẹ cả. Lòng buồn run run.