Thứ Sáu

Hồn Quê

Hồn Quê

Tôi sống giữa rừng hoang vu trầm lặng
Buổi chiều về ánh nắng nhẹ xô nghiêng
Tôi đứng lặng bên thềm nhìn ngắm mãi
Nắng chiều tà chất chứa cả hồn tôi.

Tôi yêu em yêu rừng ngàn sông suối
Thăm thẳm xa bát ngát ánh sương mờ
Tôi tự hỏi tôi đang mơ hay tỉnh
Giữa mây ngàn non nước bồng bềnh trôi.

Có lẽ tôi mơ thì đúng với đất trời
Của mùa thu nhẹ hôn lên vạn vật
Nơi một thời xây đắp cả hồn tôi
Tôi yêu em yêu cây tràm lá xẻ.

Yêu con đường mòn vết chân trâu
Tôi yêu em yêu hết buổi ban đầu
Lúc lọt lòng tôi có em bên cạnh
Nâng đỡ hồn tôi một gã yêu đời.

Tôi yêu lắm cái nắng mai dịu nhẹ
Làn sương mờ lúc hiện lúc choàng ôm
Sương ban sớm như hôn lên vạn vật
Cỏ cây mừng từng chú chim đùa vui.

Mảnh đất ấy những con người nơi ấy
Chân thật yêu đời nồng ấm bao dung
Họ sống họ yêu hết núi với rừng
Không lo toan những vui buồn tủi nhục
Nơi đô thành kẻ lạnh nhạt người vui.

Minh Trường