Quê tôi nồng nàn
Thoảng thơm nồng làn khói trắng chiều quê
Đàn trâu chiều đang ùa về vội vã
Tiều phu nhỏ vác trên vai quá nặng
Con đường mòn đôi chân gầy xác sơ
Tôi tự hỏi từ bao giờ đã vậy
Quê tôi nghèo nhưng đầy kín yêu thương
Những bữa cơm chỉ là thứ bình thường
Tự chăm bẫm vun trồng bên ao nhỏ
Củ xu hào rau dền đỏ ngải xanh
Bát canh ấm vại rưa cà thâm tím
Phùm sành xưa ngọt những bữa cơm chiều
Quê tôi đấy khi còn nhiều kỷ niệm
Canh mồng tơi củ sắn lùi kín than
Có những hôm năm ba bé vội vàng
Đi lùng sục tổ ong vàng đông tới
Đốt đem về sào nấu với cùng ăn
Quê tôi sống không bao phải lăn tăn
Mọi thứ đều quanh năm trồng cấy cả
Chỉ phải lo những lúc sống xa nhà
Ta nhớ quê nhớ tiếng bà ru cháu
Bên hiên nhà mái lá nhỏ dịu êm
Đến quê tôi là quên hết muộn phiền
Không phải lo miệng đời bao hiểm ác
Nơi thanh bình ta tạc mãi thời gian.
Minh Trường