Thứ Bảy

Tổng hợp

Chơi Vơi


Ta vẫn vội tìm nhau giữa muôn ngàn sóng gió
Để chợt thấy mình lặng lẽ giữa cô đơn
Ta cứ vội cứ mãi không chịu ban ơn
Dành cho mình một lối đi nho nhỏGiữa chồng chềnh lắt lẻo sóng xa khơi.

Ta cứ vội tìm nhau giữa miệng đờiBao lời qua tiếng lại để chơi vơiCó lẽ anh và em một nửa vẫn còn vơiChưa kịp lấp đầy trong bao nhiêu khoảng rộng Hai tâm hồn còn lặng lẽ chờ mong.

Minh Trường


Phận Con Gái

Góc phố lặng lòng ai buồn man mát
Nhớ tràn trề một hình bóng đâu xa
Em cũng là người cũng là con gái
Biết nhớ biết nhung biết ghét giận hờn
Vậy mà sao anh phớt lờ không tỏ.

Hiểu nỗi lòng con gái tuổi đôi mươi
Anh cứ chụp cho đời bao thước ngọc
Nào trinh nguyên trong trắng yêu đời
Để rồi tự cho mình quyền trách mắng
Giữa bao lời cay đắng anh nào hay.

Minh Trường


Một lời tôi đợi

Có ai nói hộ một nỗi lòng
Của người con gái tuổi thong dong
Khắp bốn trời mây đều đủ cả
Chỉ thiếu giấc nồng ấm vòng tay

Có ai gộp hộ hết lòng này
Gửi gió hoa mây trăng tư lự
Gửi đời hoa mộng gió đung đưa
Hay gửi hộ tôi tình thương nhớ

Gió buốt tròng lòng lạnh bờ vai
Để hôm nay hết mai kia đến
Không gian lạnh vắng nỗi nhớ đầy
Hoa buồn mây rủ mãi còn đây

Minh Trường


Phận con Khiếu trong lồng

Có chú khiếu nhà bên
Hót vội vàng đón nắng
Giữa chưa hè thiu thiu

Nào chú vui với mộng
Trong lồng bé tý teo
Giữa không gian trong vắt

Bao chú khác bay vèo
Thả hồn nơi trời lộng
Lượn cánh giữa mây ngàn

Không cần mua cho nắng
Không cần bán cho người
Lời oanh vàng thước ngọc

Bao kẻ đắm người mê
Rồi kẻ chê người giận
Số phận ngắn hẩm hiu

Đừng vui khi còn bị
Nhốt vùi trong lồng khung
Đừng vui khi bị cùm

Cả đời không lối thoát
Giữa những thứ xa đà
Phồn hoa bao hệ lụy

Minh Trường
Đã lâu rồi!

Đã lâu rồi ta không biết
Một hành trang đang sắp sửa vào đời
Đã lâu rồi ta không mơ
Được thấy em ngồi bên con đường vắng

Chút thì thầm em còn đợi anh qua
Đã lâu rồi ta đã xa
Không gần nhau như hôm nào hoa mới nụ
Rất ngọt ngào không vắng lặng hương bay

Đã rất lâu rồi ta lại có hôm này
Một mình nhớ một tình yêu hoa nở
Không muộn lòng hay bận chút cô đơn
Có lẽ đẹp, tình yêu tuổi giận hờn

Không còn vướng bao lo toan nông nổi
Lúc giận hờn mai giận dỗi vu vơ
Anh nhớ em nhớ lắm tóc ngây thơ
Hoa phượng thắm đôi môi hồng vẫn đặm

Chút yêu kiều thiếu nữ trắng quê hương
Đã lâu rồi nay lại nhớ vấn vương
Em của tôi nay không còn mười bảy
Tuổi yêu đời nói ngộ gãy sừng trâu

Đã lâu rồi ta lại được gục đầu
Mãi bên em cho đến sương mai lạnh
Giữa mây trời hạnh phúc lắm ai ơi
Để ta nhớ ta đắm mãi một người

Giữa mây thu đất trời sao sáng tỏ
Chứng nhân tình ta đã nhớ đã yêu
Đôi bờ vai đôi vòng tay ấm áp
Hôn nồng nàn em vẫn gọi ngây ngô.

Minh Trường Nguyễn

Rồi đến một mai

Rồi sẽ có lúc em yêu anh
Như cơn gió mùa thu dịu nhẹ
Vuốt nồng nàn chao khẽ môi run

Rồi sẽ đến lúc anh yêu em
Anh yêu mãi đắm say không tỉnh
Ngập nụ cười hạnh phúc lứa đôi

Rồi sẽ có lúc đến một thời
Gió nhẹ thổi và em thấy lạnh
Cần vòng tay ôm ấm bờ vai

Rồi anh biết sẽ có ngày mai
Anh đến chao em đôi nhẫn cỏ
Kết vợ chồng tình nghĩa trăm năm

Rồi anh biết sẽ có khó khăn
Trên bước đường ta cùng chung lối
Có gập ghềnh và có gian lao

Anh sẽ gắng chở che dựng tạo
Cho gia đình cho những vòng tay
Không còn thiếu lời cha tình mẹ
Tay bế bồng ấp ủ đêm đông

Rồi đến một mai nghĩa vợ chồng
Bao chùm lên yêu thương nhỏ lẻ
Dựng tường thành vững chắc bền lâu.

Minh Trường