Vẫn là em, là những nỗi nhớ!
Bao lâu nay tôi vẫn nhớ về em về một người con gái. Dù em không hề quan tâm tới những yêu thương mà tôi đã dành cho em. Phải chăng đó là duyên phận.?
Hai mươi sáu tuổi, cái tuổi mà chúng ta đủ để thấy rằng mình đã cứng cáp và có những suy nghĩ chín chắn. Nhưng tại sao yêu đương vẫn cứ lạc lối không đường về?
Tôi quen em khi tôi vừa thất nghiệp được một thời gian, tôi xin vào công ty em làm và bắt đầu thích em một thời gian sau đó (chừng một tháng sau)
Em khiến tôi rung động bởi sự hiền dịu, đằm thắm của một người con gái trưởng thành.
Em bằng tuổi tôi, em tốt nghiệp đại học và cũng đi làm vài nơi như tôi. Rồi không hiểu cái duyên với nghề hay sự cố chấp của em với gia đình khi muốn tự mình đứng trên đôi chân mình ở mảnh đất đầy đua chen này đó là (Hà Nội).
Nỗi nhớ về em |
Tôi thích tất cả những gì thuộc về em. Ngay cả những khi em cáu giận với tôi, tôi cũng thích. Từ khi gặp em, chưa hôm nào lòng tôi hết nhớ, tôi nhớ em lắm. Ngay cả trong những giấc mơ tôi cũng chỉ muốn được gặp em và được trò chuyện cùng em. Chỉ vậy thôi là tôi đã vui lắm rồi.
Nhưng cuộc sống đâu phải như mình mơ, mọi thứ đều đi ra ngoài vòng quỹ đạo của nó. Em không thích tôi, vì trước khi em cô đơn, em vừa chia tay với mối tình 7 năm của em, một mối tình rất dài và bền lâu. Vậy mà đùng một cái tình yêu của em tan vỡ. Một cú sốc lớn trong cuộc đời em, nó khiến em trở nên tê dại với mọi tình cảm xung quanh. Em có rất nhiều người theo đuổi, trong đó có cả tôi nữa.
Người ta theo em nhưng không giữ được tình em, cũng không bên em được lâu. Chỉ còn sót lại mình tôi là người cuối cùng luôn đi bên em, âm thầm và lặng lẽ. Tôi yêu em, có lẽ là tôi đã yêu em rất nhiều. Tôi luôn tìm cách để được bên cạnh em, được làm em vui mỗi khi em buồn, được trò chuyện với em hàng giờ, và nghe em tâm sự những vui buồn trong cuộc sống. Vậy mà tại sao ước muốn được bên em cũng trở nên xa xỉ vậy?
Mọi chuyện đã đi sai đường, dường như bấy lâu nay tình cảm tôi dành cho em, chỉ là, tình cảm một chiều, nó khiến tôi cảm thấy trong lòng có những tổn thương. Tôi thực sự không biết mình đang đi đúng hay sai đường nữa, vì cứ đi, cứ đi tôi lại thấy mình dường như bị lạc lối.
Có thể tôi đã lạc vào một tình yêu mà người như tôi không có chỗ đứng trong tim em. Vậy tôi phải làm sao đây? Làm sao nếu tình yêu nó chỉ là đơn phương một hướng?
Làm sao để chiếm được trái tim em? Làm sao để cho những tháng năm sau này, tôi được bên em cho những yêu thương!
Minh Trường