Tháng Tư khép lại phía sau con ngõ nhỏ, tháng Năm chập chững chạm đất trời, chạm mắt em cười trong veo.
Tháng Năm về, ùa vào lòng em những mênh mang, những tiếc nuối vẩn vơ, những nỗi buồn hoang hoải như đứng giữa thảo nguyên đầy gió.
Tháng Năm bình dị như cái cách mùa xuân dần chia tay với trời, với đất; như mùa hè rực nắng đang bẽn lẽn vui đùa tiễn biệt ngày xuân.
Tháng Năm đơn sơ như những cơn mưa chợt đến, chợt về; những cơn mưa thơm mùi mùa hạ nhưng còn vương vấn mùa xuân và lưu luyến nắng xuân.
Tháng Năm đỏng đảnh nắng – mưa thay nhau chạm ngõ đất trời
Tháng Năm dịu dàng…Tháng Năm hiền...Tháng Năm ngoan nhu mì như nụ cười con gái.
Mùa gọi những ngày tháng Năm về trong vạt nắng tinh khôi, trong hạt mưa trên áo em mát lạnh, trong ngọt ngào ly cafe mỗi sớm, trong cảm xúc bộn bề của trái tim...
Biết lấy gì để đặt cho những xúc cảm khó gọi thành tên của những sáng tháng Năm chợt tỉnh dậy rồi mơ hồ xao xuyến...
Biết lấy gì để nhớ về một buổi chiều có mưa bay, có hiu hiu gió lạnh, có nỗi buồn chợt đến, có nỗi nhớ từ đầu bỗng ùa về, chỉ biết ngồi lặng rồi ngẩn ngơ tiếc nuối...
Biết lấy gì để hát với những chiều lang thang phố vắng một mình, đi tìm hoài niệm về những mảnh kí ức trong veo xa xôi của những tháng năm rong ruổi, những tháng năm thơ dại… Chỉ một tiếng hát, và một con đường!
Biết lấy gì để khóc cho những vụng về, những yếu đuối, những khát vọng tuổi trẻ bỏ quên, cả những phút chệch lòng và những điều trái tim đập vồn vã nhưng không thể nói.
Biết lấy gì để buồn cho những ngày tháng Năm khe khẽ nước trên mi, để buồn cho những chông chênh, những hoang hoải, những dập dềnh, những bất đồng, những xót xa vụng dại...
Tháng Năm đang về, để rồi tháng Năm trôi đi…
Trong nhớ mong và trong cả nuối tiếc. Trong vẩn vơ, và trong cả những chùng chình.
Chào những vạt nắng tháng Năm đầu mùa...
Tháng Năm, mùa về, dặn lòng mang nhớ gửi vào thương
Tháng Năm là tháng dư vị. Là chia tay? là lưu luyến bịn rịn đong đầy chưa kịp nói cùng nhau. Tháng Năm đến dịu dàng bình dị. Soi mình trong tháng Năm đầy ưu tư, ai cũng cố gắng nhìn nhau nhiều hơn, cố gắng trao cho nhau những kỷ niệm để mãi sau này còn nhớ về nhau.
Có những mùa yêu chưa xa đã nhớ, có những mùa chở thương nhớ vội quá chẳng kịp về. Tháng Năm xôn xao cùng những ký ức bất tận.
Tháng Năm là tháng để tìm về. Để bâng khuâng tiếc nuối, để day dứt nỗi niềm...
Tôi đã từng nghe ở đâu đó nói rằng: “Kỷ niệm là để nhớ lại, chứ không phải để tìm lại”. Nhớ lại khác tìm lại. Nhớ lại để hoài niệm, Tìm lại để sống trong những ký ức ấy. Khác nhau nhiều lắm. Nhưng đôi khi vẫn muốn tâm hồn mình sống cùng từ “tìm lại”. Trong một khoảnh khắc nào đó của bộn bề cuộc sống, ta ước rằng giá như mình được trở về quá khứ, được sống trong những giây phút từng có của khoảng thời gian đã qua. Để đam mê, để cháy hết mình cho những yêu thương còn vụng dại...
Tháng Năm vàng ươm nắng đưa ta về những khung trời kỷ niệm, ta thấy tháng Năm đón đưa ta qua một cách dịu dàng quá đỗi. Ta thấy mình hiểu tháng Năm cũng như tháng Năm hiểu và yêu chiều ta hơn ai hết. Tháng Năm giấu giùm ta những nỗi buồn ta chẳng thể sẻ chia cùng ai. Những giọt nước mắt lăn dài trên mắt...Và ta biết tháng Năm luôn âm thầm bên cạnh xoa dịu ta mỗi lúc chuếnh choáng cơn say. Tháng Năm gọi nỗi nhớ niềm thương của một thời hoa nắng...Tháng Năm ơi gìn giữ và cất giấu giùm ta nhé. Và ta biết tháng Năm rồi sẽ qua, chỉ có những ưu tư còn ở lại.
Phan Hương Ly (Phú Thọ)