Thứ Năm

Dành cho những ai đã từng chia tay người yêu

Đừng gọi anh là Người Yêu Cũ!

Một ngày bất chợt gặp lại anh trên đường, khi em đang tay trong tay với một chàng trai khác, và nếu được hỏi, liệu em sẽ giới thiệu anh là gì?


Là gì cũng được! Nhưng anh mong em đừng gọi anh là “Người-yêu-cũ”!
Những người đã bước ngang qua cuộc đời nhau, để lại những nụ cười và cả giọt nước mắt trong nhau, dù đậm nhạt hay nông sâu, đều không mong một ngày trong mắt người kia, mình trở nên “cũ kỹ” đến nhạt màu!
Ba tiếng “Người yêu cũ” nghe nhẹ bẫng thế thôi, nhưng có thể khi vừa thốt khỏi môi, em sẽ thấy tim mình run lên một nhịp đấy! Bởi lẽ, khoảnh khắc em nói ra ba tiếng đó cũng là lúc em tự nhắc mình nhận ra rằng vậy ra thời gian đã phủ lên chuyện tình của chúng ta một lớp bụi dày của khoảng cách và quên lãng, nhận ra rằng chúng mình không còn là “Người yêu của nhau”, mà trở thành “Người Yêu Cũ” và “Đã từng là của nhau”. Sự phân định ấy nghe sao thật xót xa và chát đắng đến quặn lòng...



Chúng mình có thể đừng để những hình ảnh về những ký ức đã qua trở nên nhạt nhòa như một bộ phim đen trắng, được không? Cứ tưởng tượng ra việc anh và em cười gượng bắt tay nhau trên đường, rồi phải giả vờ cố gắng lắm mới nhớ lại được một chút kỷ niệm đứt nối mờ tỏ về đối phương, một chút kỷ niệm gì đó thật vô tư và không gợi lại chút gì buồn bã hay vấn vương, chỉ để nhắc nhau nhớ về một thời đã qua, để chứng minh rằng tất cả bây giờ đã trôi xa...Thấy sao mà miễn cưỡng, chông chênh thế, sao mà hờ hững, mong manh thế...
Chi bằng nếu có thể, chúng ta đừng gợi thêm cho nhau những day dứt, xót xa về những điều không trọn vẹn, đừng để nụ cười chưa nở trên môi đã vỡ vụn, đừng để một ngày, mình chỉ còn biết thở dài chán ngán và buông đôi ánh nhìn hoang hoải khi vô tình được hỏi về nhau: “Anh ấy à? Anh ấy đã từng là...”. “Cô ấy ư? Cô ấy ngày xưa cũng một thời...” Như vậy thì...buồn và nuối tiếc lắm!

Cuộc đời này chúng ta có thể gặp được bao nhiêu người? Có thể vì bao nhiêu người mà khóc, mà cười, mà yêu đời, mà đau khổ? Vậy nên, tất cả những người từng làm được những điều đó, hãy cố gắng đừng để họ trở nên cũ kỹ hay phai dấu đi trong ký ức của ta. Bởi nếu không, một ngày ta sẽ thấy xót xa, sẽ bất chợt khóc òa vì vô tình mình chẳng còn nhớ họ là ai hết, chẳng còn tìm lại được gì dù là chút dấu vết, để biết rằng ta đã từng yêu như thế nào, đã từng hạnh phúc ra sao, đã từng đổi thay vì bao nhiêu người như thế...
Vậy nên, đừng gọi anh là “Người-yêu-cũ!”. Đừng tự nhủ mình chỉ là những "kẻ-giữ-chỗ” cho người mới đến sau!
Và sau này nếu có gặp lại nhau, xin hãy gọi nhau là “Một-nửa-chưa-vẹn-tròn”, em nhé!

ST