Cuộc sống là một hành trình không hồi kết. Trớ trêu thay, tuổi trẻ lại có điểm dừng. Ấy vậy mà, dường như đôi lúc ta vô tình quên mất điều này.
Ta cứ ngỡ tuổi thanh xuân là mãi mãi, ta từ tốn làm những việc cần làm và vội vã tiêu xài nhiệt huyết vào những điều không đáng. Ta tự cho mình làm những điều được gọi là “đặc quyền của tuổi trẻ”và dùng nó để minh chứng hoặc biện hộ cho những thành công hay thất bại của mình.
“Tôi trẻ nên tôi có quyền mắc sai lầm”
Không ai là hoàn hảo, chính vì vậy, phạm lỗi là điều hiển nhiên với mọi người, huống hồ gì là tuổi trẻ – lứa tuổi mới va chạm với đời. Nhưng nói như vậy, không có nghĩa là ta có thể lấy lý do “Tôi trẻ” để biện hộ cho những sai lầm của mình một cách vô thưởng vô phạt. Vì rõ ràng, không ai muốn phạm sai lầm, không ai muốn trở nên “ngớ ngẩn” trước người khác, vậy tại sao ta luôn ngụy biện và cho phép sai lầm cứ thế tiếp diễn thay vì nhận lỗi và sửa đổi nó để bản thân ta ngày càng tiến bộ hơn?
“Tôi an phận”
Đứng trước cuộc sống xô bồ đầy bon chen này, đôi khi người ta thường mệt mỏi và chọn giải pháp an toàn cho mình bằng cách “an phận”. Ta an phận với một công việc mà bản thân ta chán ngán nó đến tận cùng của sự chán ngán chỉ vì nó ổn định và vì đó là điều ba mẹ chúng ta mong muốn. Ta an phận với một cuộc sống quẩn quanh trong những con đường quen thuộc vì nó đem đến cho ta sự an toàn. Tôi dám chắc rằng, không một người trẻ nào chưa một lần muốn nổi loạn, muốn hét thật to, muốn chạy thật xa khỏi cuộc sống mà mình đang sống, dù cho cuộc sống đó có êm đềm hay đầy sóng gió. Từ “an phận” chưa bao giờ xuất hiện trong từ điển của tuổi thanh xuân, trong nhiệt huyết của tuổi trẻ. Với lứa tuổi đang hừng hực máu lửa này, ta chọn từ “an phận” để che đậy nỗi sợ bên trong bản thân mình, sợ chê bai, sợ thất bại, sợ cười nhạo, sợ sự dèm pha của dư luận và sợ cả thành công. Đầu chưa một lần nghĩ, sao lại biết không thông? Tay chưa một lần nắm, sao lại biết không chặt? Chân chưa một lần bước, sao lại biết không vui? Mắt chưa một lần ngắm, sao lại biết không đẹp? Vậy nên, khi ta trẻ, đừng an phận khi dòng chảy nhiệt huyết trong ta còn đang cuộn trào thôi thúc ta tô màu cho cuộc sống.
“Tôi không thiết sống nữa”
Nhiều người trong chúng ta khi vô tình gặp phải những đổ vỡ, mất mát trong tình yêu hay cuộc sống thường chọn cách vùi mình vào những cuộc ăn chơi sa đọa để quên hết sự đời hoặc thậm chí là chọn cách tự kết liễu đời mình để khỏi vướng bận chuyện trần gian. Ai cũng có quyền tự do quyết định cuộc đời mình, đúng vậy, nhưng đừng tự biến mình thành “thây ma” trên đường phố hay khiến những bậc sinh thành đau khổ tiễn đưa đứa con khờ dại. Cha mẹ cho ta cuộc sống, điều đó không có nghĩa là chúng ta có thể bất chấp tất cả mà tự do hủy hoại nó. Ích kỷ lắm. Vô trách nhiệm lắm. Chẳng cao thượng gì đâu! Bởi sống không chỉ có riêng mình, sống là sự liên kết của bản thân với cuộc sống, giữa con người với con người. Không ai có thể một mình mà đi hết đoạn đường đời. Do đó, đừng tuyệt vọng, đừng tránh xa hay bỏ lại những người đồng hành cùng ta trên đoạn đường đời đó bởi đâu đó trong cuộc đời này, vẫn luôn có ai đó dõi theo ta, thương yêu ta hết mực.
Tuổi trẻ là để sống và trải nghiệm chứ không phải sống mòn và sa đọa.
Tuổi trẻ là để yêu, để thương, ghét, giận, hờn có chừng mực chứ không phải bất chấp tất cả để hủy hoại cuộc đời.
Đến ông hoàng Xuân Diệu với sự ngông chất ngất của mình khi tự vỗ ngực bảo rằng:
“Ta là Một, là Riêng, là Thứ nhất
Không có chi bè bạn nổi cùng ta”
cũng phải giật mình đầy tiếc nuối khi nhìn thấy thời gian đã lấy đi biết bao điều tuyệt đẹp mà ông hằng mong nắm giữ, trong đó có tuổi trẻ:
“Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn
Nếu tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại
Còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi
Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời”
Vì tuổi trẻ chẳng“hai lần thắm lại” nên hãy tô màu tuổi trẻ bằng gam màu của những ngây ngô, khờ dại, của ý thức trách nhiệm, của đam mê, hoài bão, của yêu thương cuồng nhiệt, để tuổi trẻ trường tồn với thời gian và sống mãi trong ta.
YOLO không có nghĩa là “Dzô (vô) lo”, sống buông thả, không lo nghĩ ngày mai, mà là “You only live once”, nhắc nhở rằng ta chỉ có một tuổi trẻ, một cuộc đời để sống. Thế nên, hãy sống để một ngày không phải hối tiếc mà thốt lên hai từ“Giá như…”.
Don’t say“If..”. Let’s say “Do it!”
Theo guu