Chiều nay...vẫn con đường ấy, mưa tầm tã, ướt nhòe đôi mắt kính. Một mình em đi, không bờ vai anh, không hạnh phúc, không nỗi đau, lòng em nhẹ bẫng. Chợt nhận ra một điều, em đã hoang phí quá nhiều thời gian vào câu chuyện của hai người, chơi vơi trong nỗi đau mình em ôm lấy, không ai cần, không ai níu tay...
Chiều nay trời lại nổi cơn dông gió,mưa xối xả vào mặt em lúc tan tầm.Nhớ những mùa mưa ngày tháng cũ,ngồi sau lưng anh ôm trọn thế giới vào lòng.Em đã quên anh chưa? Chính em cũng không thể trả lời câu hỏi đó. Em không còn khóc khi nghĩ về anh, về những vết nứt trong tim em từng nghĩ sẽ không bao giờ lành lại được. Thi thoảng em vẫn vào trang cá nhân của anh xem đi xem lại những bức hình đã cũ, vài ba dòng stt anh viết cho người con gái ấy, em mỉm cười nhìn hai người hạnh phúc, không còn căm hận, không còn đớn đau.
Em được gì ngoài những vết thương |
Anh..người từng phản bội em, người bỏ em lại một mình sau những yêu thương, sau những đổ vỡ, bỏ em lại giữa lòng Hà nội vội vã người qua. Yêu anh...em đã từng hối hận, đã từng căm ghét ông trời trớ trêu cho em gặp anh, từng oán trách mối tình đầu nghiệt ngã khiến em suy sụp...
Chiều nay...vẫn con đường ấy, mưa tầm tã, ướt nhòe đôi mắt kính. Một mình em đi, không bờ vai anh, không hạnh phúc, không nỗi đau, lòng em nhẹ bẫng. Chợt nhận ra một điều, em đã hoang phí quá nhiều thời gian vào câu chuyện của hai người, chơi vơi trong nỗi đau mình em ôm lấy, không ai cần, không ai níu tay. Kỉ niệm còn có nghĩa gì khi hạnh phúc của mình đang trong vòng tay người khác, một người cố gắng kéo lại còn một người dứt bước ra đi. Đắm chìm trong vũng lầy quá khứ ấy,em đã được gì ngoài những vết thương.
Ngày hôm nay, em đã để lại yêu thương ấy, kí ức ấy nơi này, mơ về một hạnh phúc mới,bên một người yêu thương em trọn vẹn. Có lẽ bây giờ anh không còn cần sự tha thứ nơi em nữa, nhưng em vẫn muốn nói rằng em tha thứ cho anh, em chúc phúc cho hai người. Vì dù cho ngàn lời xin lỗi thì cuộc đời này cũng chỉ mình em ôm trọn tổn thương. Nên em buông tay rồi, quá khứ trôi đi, ngày mai khi người sau đến, em sẽ lại yêu thương bằng cả tâm hồn này. Chiều nay, Hà nội tầm tã mưa rơi, nhạt nhòa nơi khóe môi em, sau cơn mưa trời sẽ sáng đúng không...Ngày mai, em sẽ lại nắm tay ai đó,ngồi sau xe và vòng tay ôm chặt, mơ về tương lai với những câu chuyện thật dài. Em không chắc là em đã quên anh, nhưng bây giờ em đã không còn yêu anh nữa...Tháng 8..Chào Anh!
Honghue Chu