Cuộc sống còn quá nhiều điều hoài nghi, ta chợt bừng tỉnh trong những chán trường, rằng ta cô đơn.
Ta thấy chỉ có riêng ta với những nhớ nhung cháy bỏng, muốn bỏ lại nơi phố xá ồn ào để tìm lại với chính mình. Tìm lại một thời quá khứ ta cho ta hạnh phúc, là ước mơ, khát khao bùng cháy cho tương lai những mầu hồng.
Ấy vậy mà khi ta lớn lên, ta tưởng chừng mọi thứ như quên đi tất cả, quên cả chính ta đang tồn tại xong hành cùng những điều bên cạnh. Chợt thấy cô đơn trong sâu thẳm tâm hồn, muốn được chạy về nhà với mẹ, với nơi yên bình nhất thế gian, chỉ để thoát khỏi cảm giác cô đơn giữa phố xá ồn ào....
Thế giới quên con...con muốn trở về nhà
Trở về với đôi vai gầy của mẹ
Về để nghe ba mỉm cười khe khẽ
"Lớn tướng rồi...vẫn như đứa trẻ con."
Con muốn trở về nhà [Tự sự] |
Con trở về để nhắm mắt ngủ ngon
Sau bon chen người không còn vướng bụi
Con trở về hít hà mùi bếp củi
Hơi ấm yêu thương len lỏi mỗi tế bào.
Biết bao nỗi yêu thương, vậy mà ta cũng không thể lấp đầy khoảng trống trong từng tế bào ấy. Cuộc sống cứ đẩy ta đi xa tít không điểm dừng, chỉ đến khi ta không còn bước tiếp được nữa ta mới ngoái đầu nhìn lại. Ta muốn về về với những khát khao nông nổi, của ngày thơ bé ba đánh đít, trận đòn roi.
Con trở về để vực những khát khao
Sau những lo toan mà phần nào quên mất
Con trở về tránh xa đời tất bật
Nghe bà cười trong đôi mắt nhăn nheo.
Con trở về để nghe gió đê reo
Xem đàn gà xinh, hoa trong vườn đỏ rực
Con trở về sau những ngày tắt lịm
Nhen yêu thương trong mỗi nhịp tim đầy.
Thế là yêu thương lại chỉ dành cho một người duy nhất mang hai chữ "Quê Hương" ta muốn lắm, muốn được nghe tiếng bà kể chuyện, muốn được tránh xa cái miệng đời đầy hiểm ác chỉ để thấy mình vẫn đang tồn tại giữa phố xá ồn áo đầy cạm bấy này thôi.
Con trở về sau những ngày tắt lịm.
Nhìn đời trôi qua khung cửa sổ quê nhà, tiếng mưa xào xạc, nhành hoa mùa cũ cũng tàn theo tiếng gió. Ta thấy quê hương đẹp biết nhường nào. Vậy mà khi còn thơ bé, ta thấy nó trong veo mắt chưa vướng bụi để chốt một câu rằng, ta chán quê, ta chán cảnh cuộc sống tầm thường lạnh lùng vô cảm ấy. Hóa ra khi đó ta thật ngây thơ quá, chẳng biết được cái cảm giác cô đơn thật sự lại chính là đang sống ở thực tại trăm người qua lại, chỉ thấy một mình ta không ai bên cạnh. Cảm giác như xé tan mọi cảm giác ấy thật đáng sợ.
Nhén yêu thương trong mỗi nhịp tim gầy...........!
David Nguyen - Phan Hương Ly