Người con gái nằm cạnh ta đây bé nhỏ dịu dàng. Đôi mắt nhắm nghiền và bờ môi như mỉm cười. Nàng có hơi thở nhẹ, rất nhẹ . Ta nghe mùi thơm thoang thoảng bay ra từ mái tóc nàng. Mùi nước hoa Chanel Chance quý phái ngọt ngào. Ta khẽ ôm nàng vào lòng, ôm thật chặt, chỉ sợ mai đây mốt nọ, khi mệt mỏi rã rời, ta không còn có thể ôm nàng chặt thế.
Em vòng tay qua rồi lại rúc vào ngực ta tiếp tục giấc nồng.
Ta đã yêu người con gái này, yêu từ lần đầu tiên gặp em. Không se sua, vội vã, không ríu rít, rộn ràng, em cứ như là mây là gió rồi quấn quýt vào đời ta tự khi nào không hay.
Ta, thằng đàn ông vượt qua mọi nẻo đường kiếm tìm những ảo ảnh, tiền tài địa vị, chẳng bao giờ đi đến được đích cuối cùng của sự giàu có. Ta, đếm những đêm cô đơn trong căn phòng khách sạn lạnh tanh, rồi tất tả ra đi kiếm tìm cái gọi là hạnh phúc giản đơn. Sao cuối cùng nhận lại toàn dối trá lọc lừa, sao toàn nhận lại những hơn thua tính toán, sao toàn nhận lại là trái ngang thủ đoạn? Sao ta cứ mãi hoài kiếm tìm, sao ta cứ cả đời mải mê!
Hơi thở nhẹ |
Gặp em, ta thay những đêm cô đơn bằng vòng tay ấm nóng, bằng những đêm ân ái nồng nàn . Ta thay những dối trá bằng sự chân thành, sâu sắc. Ta thay rượu, khói thuốc bằng những môi hôn. Ta thay những hành trình dài bằng giọng cười lanh lảnh của em, bằng những câu chuyện vui bất tận.
Đêm đã khuya. Ta đã ngồi đây rất lâu rồi để ngắm em ngủ, để ngắm mãi khuôn mặt thân thương, để ôn lại những kỷ niệm dấu yêu, để nghe thấy hơi thở nhẹ, rất nhẹ từ em…
Người con gái ngày nào giờ đây sắp làm mẹ, em đang mang trong mình giọt máu của ta, kết quả của một tình yêu vượt qua bão giông thử thách.
Ta thấy trong lòng ấm áp kỳ lạ. Như một đêm ta choàng thức giấc sau bao đêm lẻ loi, cô độc, chợt quay qua là em, với mùi hương quen thuộc và hơi thở nhẹ nhàng. Hạnh phúc sao quá giản đơn!
Ta tự nhủ, cuộc đời đang bước sang những ngày nắng rất đẹp!
Trần Ngọc Châu