Chẳng biết tự lúc nào, Hà Nội mùa đông lại trở thành một nỗi nhớ trong tim của những kẻ lữ hành. Để rồi khi những cơn gió heo may bắt đầu về, khi ánh nắng cũng vương màu lạnh và khi người ta thấy những bông cúc họa mi trắng muốt đang khoe sắc một góc trời, ta lại tìm về Hà Nội để thỏa niềm thương bấy lâu nay.
Hà Nội mùa đông cứ điềm nhiên như thế nhưng lại chiếm trọn một góc trong trái tim vốn đã quá bộn bề, để như một nơi chốn tìm về sau những tháng ngày vật lộn mệt nhoài với đời và với người.
Bỗng một sớm mai thức giấc, thấy tiết trời se se lạnh, vơ vội tấm chăn đắp lên người, bỗng thổn thức nhận ra rằng, Hà Nội đã vào đông. Dường như năm nay, đông về rất trễ, khiến người ta cứ mong hoài, mong mãi, rồi đôi lúc lại thấy dường như trời đất đang trêu chọc con người.
Hà Nội vào đông bâng khuâng niềm thương nhớ |
Vậy mà chỉ sau một đêm, đất trời bỗng đổi khác, buổi sớm mai đón ta bằng những con gió lạnh còn ngập ngừng trước ngõ, bằng một bầu trời xanh trong nhưng đã điểm chút mây trắng bạc đầu. Cả không gian trầm mặc hơn, quay trở về vẻ bình yên vốn có của những ngày xưa cũ, thấy lòng bỗng nao nao.
Hà Nội mùa đông nhuộm thêm chút màu thời gian cho những con phố khiến không gian lặng yên trong từng khoảng khắc, đời cứ chầm chậm trôi trong nhịp chuông của thời gian. Hà Nội màu đông, sương giăng kín mặt hồ, gió lạnh ùa về trên những nhành cây trơ trọi lá, và nghe đâu đó tiếng lao xao của những đợt lá rụng cuối mùa, nghe trong gió lời thì thầm của tiêng yêu, khiến người ta muốn xích lại gần nhau, tìm chút hơi ấm giữa mùa đông lạnh.
Những bông hoa trắng muốt, nhẹ nhàng khoe sắc trong tiết trời giá lạnh, tô điểm cho một Hà Nội đầy bình dị trong trái tim của những kẻ đã trót yêu. Vậy nên bước chân xuống phố vào những ngày mùa đông, đâu đâu dường như ta cũng bắt gặp những chiếc xe chở đầy cúc họa mi, nổi bật giữa muôn vàn sắc hoa khác khiến cả không gian cũng nhuốm màu lãng mạn.
Hoa đung đưa trong sắc nắng đã nhạt phai, hoa đùa ca cùng cơn gió buổi giao mùa và hoa gieo vào trái tim người những niềm tim, niềm hy vọng.
“Hà Nội mùa này chiều không buông nắng
Phố vắng nghiêng nghiêng cành cây khô
Quán cóc liêu xiêu một câu thơ
Hồ Tây, Hồ Tây tím mờ…”
Blog Cảm xúc