Mỗi khi cha mẹ gọi điện hỏi: "Khi nào về hả
con?", tôi đều trả lời bâng quơ: "Khi nào được nghỉ ạ", "Dạo
này việc học bận quá, đợi bao giờ con rảnh ạ", "Tháng sau con về
nhé!"... Nhưng thực tình những lúc khó khăn nhất, buồn bã nhất, đau khổ nhất,
tôi mới nghĩ đến chuyện về thăm nhà.
Chỉ những lúc gặp trắc trở, bế tắc, không tìm được lối
ra, chúng ta mới nhớ đến việc trở về với cha mẹ, với mái nhà thân yêu, với nơi
mà lúc nào cũng che chở và ôm ấp ta như một đứa trẻ. Còn những lúc mọi việc đều
thuận lợi, công việc, học hành đều ổn thì chúng ta sẽ không nhớ nhà đâu. Những
ngày bình thường, chúng ta chỉ nghĩ đến bản thân, đi chơi với bạn bè, hẹn hò với
người yêu, hay đơn giản là lên mạng chat chit, còn chuyện về thăm nhà thì sẽ
không nghĩ đến. Bởi lúc đó chúng ta cảm thấy như thế là thoải mái, là thảnh
thơi.
Khi bị sếp mắng, khi công việc không giải quyết được,
khi gánh nặng "cơm áo" đè lên đôi vai, khiến chúng ta mệt nhoài, khi
học hành, thi cử với kết quả không mong muốn, thì chúng ta mới gọi điện về cho
cha mẹ, mới trở về để quên hết những phiền lòng, những toan tính ngoài xã hội.
Khi nào? |
Khi bị bạn bè "bán đứng", bỏ rơi, khi tình
yêu gặp trục trặc, khi đi qua một mối tình, chúng ta đau khổ, chúng ta cần một
nơi để chữa lành vết thương lòng, chúng ta mới nghĩ đến chuyện về thăm nhà.
"Mẹ ơi, hôm nay con về nhà nhé?", và đầu dây bên kia sẽ là "Ừ
con về đi, mẹ nấu cơm phần rồi đấy", chúng ta về nhà lúc này không phải vì
chúng ta được nghỉ, vì chúng ta rảnh rỗi, mà đơn giản vì chúng ta cần được yêu
thương.
Với những người đi học, đi làm xa nhà, thì số lần gặp
cha mẹ trong cuộc đời này chỉ còn đếm trên đầu ngón tay. Người chỉ về được dịp
hè, người về được dịp Tết, thậm chí có người vài năm mới về một lần. Tôi đã từng
đọc được ở đâu đó, có người nói rằng: "Nếu bố mẹ còn sống được 20 năm nữa
thì họ cũng chỉ được gặp 20 lần. Nhưng với nhiều người, bố mẹ có thể còn sống
trên đời này khoảng 10 năm nữa thôi, vậy là chỉ còn 10 lần gặp mặt bố mẹ. Khoảng
thời gian bố mẹ còn trên đời này của mỗi người có thể ngắn hơn nữa; chắc có người
trong chúng ta không dám nghĩ tiếp". Rồi chúng ta sẽ về đâu khi mái nhà ấy
không còn cha mẹ nữa, chúng ta sẽ "dưỡng thương" thế nào khi trở về
mà không có ai mừng vui, rạng rỡ, chăm sóc ta như một đứa trẻ thơ?
Vậy mà chúng ta nhiều khi ích kỷ chỉ sống cho bản
thân mình, mặc định sự yêu thương của cha mẹ dành cho ta là trách nhiệm, là
nghĩa vụ. Thế đấy, chúng ta luôn về nhà với một tâm trạng thất bại nhất. Hãy
dành cho ba mẹ, những người đã cả đời hi sinh vì con cái những khoảng thời gian
ý nghĩa, những chuyến trở về đầy bất ngờ và chẳng vì điều gì khác ngoài lí do
"con nhớ nhà, con về chơi để ba mẹ đỡ buồn và gia đình mình sum họp".
Về nhà thôi!
Blog Cảm Xúc