Kính thưa
hội đồng xét xử.
Kính thưa vị đại diện viện kiểm sát.
Thưa bà con, cô bác có mặt tại phiên toà.
Hôm nay, tôi có mặt ở phiên toà này trong vai trò luật sư bào chữa với một tâm trạng buồn và nặng nề. Tôi hiểu rằng việc bào chữa cho một hành vi phạm pháp rõ ràng như của thân chủ tôi là một việc vô cùng khó khăn, song với tất cả lòng tin vào công bằng, và sự nhân đạo của toà án văn minh,tôi xin được phát biểu ý kiến bào chữa của mình cho thân chủ của tôi.
Kính thưa vị đại diện viện kiểm sát.
Thưa bà con, cô bác có mặt tại phiên toà.
Hôm nay, tôi có mặt ở phiên toà này trong vai trò luật sư bào chữa với một tâm trạng buồn và nặng nề. Tôi hiểu rằng việc bào chữa cho một hành vi phạm pháp rõ ràng như của thân chủ tôi là một việc vô cùng khó khăn, song với tất cả lòng tin vào công bằng, và sự nhân đạo của toà án văn minh,tôi xin được phát biểu ý kiến bào chữa của mình cho thân chủ của tôi.
Xin bắt đầu bằng một trải nghiệm của bản thân tôi về các chiến sỹ của trạm csgt số 5 nơi nạn nhân Đ công tác. Cách đây khoảng 2 năm hàng ngày đi trên quốc lộ 5 qua đoạn Sài Đồng - Long Biên, tôi luôn thấy các csgt của trạm số 5 đứng rình bắt các xe ô tô đi sai làn ở ngã ba Thạch Bàn, giao với quốc lộ 5. Họ cần mẫn, chăm chỉ, và thây kệ người tham gia giao thông, kệ các xe máy lấn tuyến, vượt đèn đỏ, và nhiều hỗn loạn khác mà không hề làm nhiệm vụ điểu tiết giao thông, những chỉ cần một chiếc xe ô tô do bị xe máy ép mà chạm vạch sẽ bị dừng ngay lập tức, và chuyện còn lại là việc mặc cả như ngoài chợ giữa bác tài và anh cs.
Cho đến một ngày do thi công mà lối rẽ trái vào Thạch Bàn bị
cấm, tất cả các xe ô tô lưu thông từ hướng Hải Dương đi về phía HN đều đứng vào
làn giữa có đèn chỉ đi thẳng gây ùn một đoạn dài, nhưng phía làn rẽ trái vào Thạch
Bàn đang bị rào nên thành làn đi thẳng thì trống trơn không xe ô tô nào dám đi
sang đó. Lẽ ra với nhiệm vụ của mình, các csgt ở chốt đó phải hướng dẫn các xe
vào làn trống đó để đi thẳng, nhưng họ không làm, và nếu bác tài nào đi vào đó
sẽ bị bắt lỗi. Là người thường xuyên lưu thông trên đoạn đương này, nên tôi biết
chính xác lối rẽ trái bị bịt lại rồi chỉ còn duy nhất một hướng đi thẳng, nên
tôi điều khiển xe vào làn trống ấy để đi, và một cs có mặt ngay chặn xe tôi,
sau khi xuống xe, tôi phê bình anh cs không hoàn thành nhiệm vụ và không hiểu
luật, anh ta im lặng lùi ra, tôi lên xe nổ máy đi tiếp, nhưng vừa lăn bánh thì
một cs khác chạy từ bên kia đường sang dùng dùi cui phang ngay vào cánh cửa xe
của tôi, quá bực, tôi đưng ngay xe lại và gọi cho số đt nóng của cục csgt phản
ánh, và nói với nhóm cs ở đó là tôi lưu camera hành trình lại để gặp họ tại toà
án, rồi đi tiếp. Một ngày sau cục csgt gọi lại cho tôi xin lỗi, và hai cậu cs đến
tận nhà tôi để xin lỗi, xin bồi thường vết bẹp trên cửa xe, tôi không nhận bồi
thường chỉ nhắc nhở và ghi nhận lời xin lỗi của cậu cs tên Q như một thiện chí.
Lần khác cũng tại nút Sài Đồng này tôi chứng kiến một anh đi xe máy nằm ngã ngay vệ đường,máu chảy be bét, cách đó không xa là một csgt đang chăm chú bắt các xe ô tô sai làn, tôi dừng xe quay lại yêu cầu anh csgt hỗ trợ cấp cứu người bị nạn nhưng anh ta thản nhiên nói:" ôi ông ấy say rượu ngã ấy mà kệ một lúc khắc tỉnh..." Không biết nói gì hơn, tôi đành gửi xe máy của người bị nạn cho anh ta rồi đưa người bị nạn vào trạm xá gần đó, rồi lấy đt của anh ta gọi cho người nhà anh ta tới...
Thưa hội đồng xét xử, để rộng góc nhìn tôi xin được điểm thêm những điều trông thấy khác chúng ta gặp hàng ngày... Đó là hình ảnh các chiến sỹ cs ra đường chặn xe như ăn cướp, những cscd rình rập trong bóng tối bất lực trươc các đám côn đồ nhưng chăm chặn các xe của công nhân ngoại tỉnh để xoay sở kiếm ăn, nhiều, quá nhiều những đoạn video, nhưng hình ảnh và cả những bài báo về những csgt đó, nhưng kết quả là các nhà báo thì đi tù, còn các tiêu cực vẫn nhơn nhơn đến thành quen thuộc như lời ông cục trưởng csgt nói:" csgt nhận dăm ba chục đâu phải là tham nhũng...".
Thưa hội đồng xét xử, với một vài phác thảo đơn giản đó hy vọng các vị hiểu hình ảnh anh csgt trong mắt nhân dân thế nào, người ta xấu hay đẹp chính là do họ tự vẽ lên chân dung mình.
Bây giờ tôi xin nói đến nghề lái xe ở Việt Nam. Với tình trạng giao thông như hiện nay, thì nghề lái xe là một nghề vô cùng cực nhọc và nguy hiểm, chỉ một xao nhãng nhỏ, có khi chưa kịp La đã Thăng về với tổ tiên. Những bác tài còn gánh chịu muôn vàn ức chế khác, đủ các sắc phục cưỡi lên đầu, từ anh thanh tra gt, anh csgt bắt dừng xe, đến mấy anh công an phường, trật tự cũng có thể hành nếu điểm trả hàng trong khu vực họ... Rồi các anh chị xh cũng rình rập trộm cắp, thuế phí xăng dầu, đường xá, cầu cống... Tất cả đè nặng lên họ, muốn kiếm một bát cơm cho con phải kiếm đủ một tạ gạo để dư một bát cơm nhỏ...và tất cả những điều ấy dồn nén trong các xế như hơi trong nồi áp suất chờ thoát ra, thân chủ của tôi cũng không nằm ngoài số đó.
Thưa hội đồng xét xử. Khi hình ảnh cs Đ tràn lan trên mạng xh, một số đông, rất đông không hề thông cảm, họ chửi rủa, họ cầu mong cho anh Đ chết đi... Số người cảm thông rất ít, tại sao nên nỗi? Số đông ấy chưa hề gặp anh Đ, họ cũng không có oán thù cá nhân với anh Đ, nhưng trong mắt họ, bộ cảnh phục màu vàng anh Đ mặc đại diện cho cái ác, cái xấu, cái hèn, cái bẩn... Trách ai đây khi số đông những người mặc bộ cảnh phục đó đã tự bôi bẩn hình ảnh của họ, và cũng thật buồn cho những csgt tử tế cũng bị bỏ chung một giỏ... Trách đám đông kia cực đoan hay các csgt nên nhìn vào thái độ của họ như một cuộc bỏ phiếu tín nhiệm để sửa mình?...
Tôi cũng xin kể về một kỷ niệm buồn của cá nhân tôi, vì tôi thấy nó có phần liên quan tới phiên toà này, liên quan tới phán quyết của hội đồng xét xử về tội trạng của thân chủ tôi. Cách đây nhiều năm, số phận đẩy tôi vào trạng thái khốn cùng, tôi không còn gì ngoài hai bàn tay trắng, sức khoẻ suy kiệt,để nuôi hai đứa con đang đi học, tôi lái xe chở hàng cho một công ty, chiếc xe duy nhất để giúp tôi kiếm ăn đó, giấy tờ bị ngân hàng thu giữ trong một tranh chấp, một lần đến kỳ học phí và đóng tiền nhà của các con tôi đến cùng một lúc, dù đã tìm hết cách tôi cũng không xoay được đủ, mỗi khi đt báo cuộc gọi của con lòng tôi như lửa đốt... Và hôm ấy tôi có khách thuê chở hàng, một chuyến hàng từ BN đi Hoà Bình, giá cước rất rẻ nhưng tôi vẫn phải nhận chạy, một ngày nỗ lực sau khi trừ hết các khoản tôi còn 800k mang về cho con tạm ít ngày, khi đi đến đường Hoàng Quốc Việt tôi bị hai csgt chặn lại, dù đi đúng luật xong xe không có giấy tờ và họ doạ giữ xe, về luật họ đúng tôi đành đưa 800k trong túi để xin tha vì nếu chiếc xe ấy bị giữ tôi chẳng còn gì để kiếm ăn nuôi con, và để lấy được xe ra phải có giấy tờ, mà việc tranh tụng với ngân hàng thì còn lâu... Khi đến chỗ hai đứa trẻ, nhìn vào mắt chúng, và đọc được hẫng hụt của chúng khi bố không mang được tiền ăn, tiền nhà, tiền học dù đã phải khất nhiều lần...ngay lúc ấy tôi trào nước mắt, một nỗi uất nghẹn dâng đầy trong ngực, không nghĩ được gì hơn, tôi lao vào bếp kiếm con dao và chạy ra xe phóng như điên về nơi hai csgt khi nãy với ý định sẽ chém chết cả hai ngay khi gặp, nhưng ơn trời họ đã bỏ đi và tôi không phạm tội, ngay đêm ấy tôi về nhà lòng trống trải vô cùng, tôi lôi hết những cây súng săn đã tháo rời ra lắp lại và lau thật bóng.
Thưa hội đồng xét xử. Hôm nay tôi nhìn thấy một phần của tôi trong thân chủ của mình,bởi chỉ kẻ khó mới hiểu miếng cơm chan mồ hôi mặn thế nào,hiểu những tội ác bùng phát trong nháy mắt...
Thưa hội đồng xét xử. Thân chủ của tôi có tội, nhưng tôi mong các vị hãy phán xét tội lỗi ấy bằng cái nhìn quang minh của thần công lý để có thể loại trừ những điều tương tự, các vị hãy xem những điều đè nặng lên thân chủ của tôi để xét như tình tiết giảm nhẹ, như các vị thấy, anh ta chỉ là một người lao động lương thiện chứa trong mình những áp suất nén của thời đại tươi đẹp của chúng ta và thật bất hạnh cho thân chủ của tôi, và nạn nhân Đ, là chiếc van an toàn đã không thắng nổi áp suất hơi nén ấy.
Lời cuối cùng tôi xin lưu ý hội đồng xét xử về một vụ án xảy ra cách đây không lâu, một bọn côn đồ, cùng bọn kẻ cướp đã dùng xe ủi đè một bà cụ dưới xích xe cùng lá cờ Tổ Quốc, vụ án đó cho đến nay chìm vào im lặng hơn 700 tờ báo, và hàng ngàn nhà báo có thẻ không kẻ nào dám ẳng một tiếng về việc đó, nhưng nạn nhân Đ thì được các cơ quan tố tụng vào cuộc nhanh chóng, và thân chủ của tôi bị gọi là côn đồ bị đòi trừng trị nghiêm khắc. Máu đỏ, da vàng, của ông bà chủ và đầy tớ trung thành có khác nhau?.
Thưa hội đồng xét xử. Ngày hôm nay trong tội lỗi của thân chủ tôi, có một phần tội lỗi của tôi, của các vị, của phần đông những người Việt Nam đã ngậm miệng nhắm mắt, mũ ni che tai,thoả hiệp với cái xấu, cái ác, để những kẻ tham lam ngu dốt quyết định vận mệnh của chúng ta...để rồi khi toàn xã hội tràn lan ung nhọt chúng ta gánh hậu quả, gánh bạo lực, gánh nợ công, gánh nghiệp chướng nhân quả...cả thân chủ của tôi, và nạn nhân Đ chính là quả chúng ta gieo...đó là công bằng.
Tôi xin được dừng lời bào chữa của tôi ở đây.
Xin cảm ơn hội đồng xét xử đã chú ý lắng nghe.
Xin cảm ơn bà con cô bác dự phiên toà đã lắng nghe lời bào chữa của tôi.
Công lý lẽ phải luôn là gốc của một xã hội văn minh. Tôi và các bạn đều tin vào điều đó.
Tuan Pham Manh