Nếu ngày ấy
anh đã hiểu rằng em không mạnh mẽ cũng không hề kiên quyết khi quay lưng bước
đi. Nếu lúc ấy anh không chấp nhận buông tay em thật dễ dàng, anh đã chạy đến
và giữ em bên mình cho suốt cuộc đời này.
Thì em đã không thể rời xa anh, dù chỉ
một phút giây. Giá mà ngày ấy anh hiểu càng cố tỏ ra cứng rắn bao nhiêu, em lại
càng yếu đuối bấy nhiêu. Trái tim con gái chưa khi nào sắt đá, anh biết không?
Nếu ngày ấy
anh đã hiểu khi chia tay, em đã khóc mỗi ngày. Những bài hát cũ cứ luôn day dứt
trong em, đến mức chỉ cần một nốt nhạc ngân lên, kỉ niệm lại ùa về, rõ ràng,
thao thức: cách anh nhìn em, cách anh vuốt mái tóc mềm, những con đường mình
cùng nhau đi qua, những cơn gió mùa lạnh tái tê nhưng em không hề run sợ vì có
anh kề bên. Em ném mình vào bận rộn, thả hồn mình vào ly cafe đắng ngắt như để
chứng minh rằng: Em ổn lắm, em chẳng sao đâu. Nhưng chỉ cần một cái tên vô tình
nhắc đến trong câu chuyện của lũ bạn, em sẽ bật khóc ngon lành như thể anh sẽ đến
và dỗ dành em như xưa.
Nếu ngày ấy
anh hiểu, em đã buồn biết bao nhiêu…
Nếu anh hiểu
rằng chuyện cũ đã mãi là chuyện cũ. Yêu thương đánh rơi sẽ không bao giờ tìm thấy
và nụ hôn đã không còn nồng nàn, tha thiết. Em không còn đứng trước anh với một
trái tim thổn thức. Em không còn nhìn anh như thể anh là tất cả trong đôi mắt
thẳm sâu. Em không còn nhớ anh trong từng hơi thở, cũng không buồn thật nhiều
khi cô đơn một mình. Thời gian đi qua, những nỗi đau tan biến, chỉ còn tình yêu
ở lại – một thứ tình yêu không hề nuối tiếc, cũng không buồn đau – một thứ tình
yêu, có lẽ là, đầy trân trọng những gì mình từng có trong nhau.
Nếu anh hiểu
bầu trời không bao giờ mãi xám xịt. Sau cơn bão giông, ánh nắng lại chan hòa.
Sau những nỗi đau tưởng như không thể đứng dậy em lại tìm thấy mình trong những
yêu thương mới. Em đã yêu, tuy không bằng tình yêu với nhiều cuồng nhiệt và đam
mê như xưa nhưng biết bao tin cẩn khi có cho mình một chỗ dựa bình yên. Cũng
chính là lúc ấy, em nhận ra, đã đến lúc tha thứ cho những lỗi lầm, đã đến lúc để
quá khứ ngủ yên trong dáng hình của kỉ niệm. Đã đến lúc anh trở thành một kí ức
đẹp trong em, một kí ức chắc chắn không mang nhiều buồn phiền, chắc chắn lung
linh như những ngày yêu dấu ấy.
Nếu anh hiểu
những điều em muốn nói, hãy chỉ nhìn về phía trước nhé anh. Ngày hôm qua đã
trôi xa mãi rồi. Giữ trong nhau làm chi những tiếc nuối, những trách móc để đôi
chân nặng trĩu, để cứ đau đáu mãi một nỗi buồn quá khứ.
Sẽ có lúc
trong những ngày xa xôi kia, kỉ niệm về anh lại bất chợt thao thức, nhưng sẽ chỉ
như vệt nắng vàng rơi rớt bên hiên nhà. Vì biết thế nên em sẽ mỉm cười…
Sưu Tầm