Để nói ra tiếng
yêu thật đơn giản nhưng để dành trọn vẹn trái tim cho người mình yêu lại chẳng
dễ một chút nào…
Nếu anh yêu
em…
Anh sẽ phải
chiều em lắm đấy, vì em rất trẻ con mà, anh biết là khi chơi với trẻ con thì sao
rồi đấy? Hay khóc nhè, hay giận dỗi, hay lấy cớ này nọ, thích gì cũng phải làm
bằng được nhưng có rồi thì chẳng bao giờ biết giữ gìn.
Anh phải chạy
theo vô vàn những tính xấu của em, sẽ có lúc em giận dỗi vô cớ, sẽ có lúc em
khóc, mè nheo mà chẳng cần lí do, sẽ có lúc em cho anh leo cây mệt nghỉ mặc cho
anh chờ, anh đợi, sẽ có lúc anh mệt mỏi đến phát điên lên, anh làm được không?
Cho dù em có
khóc, em có dỗi anh cũng không được bỏ rơi em, phải luôn bên em, phải luôn ân cần
với em, phải luôn yêu em thật nhiều, anh sẽ trở thành người yêu khổ sở nhất cái
thế giới này. Anh, Anh làm được không?
Nếu anh yêu
em…
Yêu là khi bạn
trao cho ai đó trọn vẹn cả trái tim mình, là khi ánh mắt đó chỉ hướng về một
người, là khi mọi suy nghĩ đều chiếm trọn tâm trí, là khi ngủ, là khi mơ, là
khi bất giác tỉnh dậy, là mỗi buổi sớm mai, là những buổi tối chỉ có duy nhất một
hình ảnh người ấy mà thôi. và như thế, anh sẽ là người hạnh phúc biết bao, phải
không anh?
Nhưng…
Nếu anh yêu
em…
Anh sẽ không
bao giờ được như thế, em vẫn sẽ hướng ánh mắt của mình về một anh chàng đẹp
trai nào đó khi đang ở ngoài phố, để suy nghĩ treo ngược cành cây về một hình
bóng không phải là anh, em sẽ nhắn tin thâu đêm với một người em thầm ngưỡng mộ,
là buổi sáng mai thức dậy người đầu tiên em nghĩ đến không phải là người yêu
em?
Có phải khi ấy
trái tim và tâm trí của em chưa dành trọn cho anh, đúng không? Vậy đấy, nếu anh
yêu em, anh sẽ là người khổ nhất thế gian này!
Nếu anh yêu
em…
Em đã nghe
ai nói rằng: “Nếu bạn yêu một cô gái tổn thương hãy yêu cô ấy hơn chính bản
thân mình”. Anh có nhận ra em là cô gái ấy không? Em nhạy cảm, em dễ vui dễ buồn,
dễ yêu dễ ghét dễ cười dễ khóc…
Em sợ khi bắt
đầu với một ai đó, em sợ anh bỏ rơi, em sợ một ngày trái tim anh lang thang đâu
đó và chẳng tìm đến em, em sợ có một bàn tay nắm em rồi lại buông ra không một
lời giải thích, em sợ những lời yêu thương, những thói quen cứ mất dần, mất dần
trong hư vô, em sợ, sợ trái tim mình chẳng chịu thêm một nỗi đau nào nữa.
Anh có đủ
tình yêu để che chở cho trái tim yếu đuối đó không? Anh có đủ niềm tin để yêu
em đến khi em sẵn sàng buông tay chứ không phải là anh hay không? Anh có sẵn
sàng dắt em đi qua những giông tố của cuộc đời này mà chắc rằng không bao giờ mệt
mỏi hay bỏ cuộc vì sợ hãi hay không? Anh có dũng cảm để chấp nhận con người thật
của em tệ hơn nhiều cái lớp vỏ hào nhoáng, em đã tạo ra hay không?
Và anh… Có đủ
can đảm để trở thành người khổ nhất thế gian này không?
Hãy cứ thế
này thôi anh nhé, chẳng cần phải yêu đâu, chẳng cần phải đau khổ làm gì, chẳng
cần anh phải gật đầu hay là một tiếng: “Ừ, anh chấp nhận tất cả”.
Chẳng cần gì
cả, chỉ cần anh luôn ở bên em như thế này thôi, chúng ta vẫn sẽ là người hạnh
phúc nhất thế gian này, phải không anh!
Sưu tầm
Nếu bạn thấy
bài viết này hay, hãy nhấn nút chia sẻ lên Facebook để nhiều người biết đến nhé
Blog Cảm Xúc ST