Máu, phun từng dòng đỏ lòm ra từ cổ tay, đau rát,
cái cảm giác đau và sợ hãi dâng trào đến tận cuống họng, mùi tanh tưởi xộc lên
tận mũi, bóng tối đen quạch ào ạt ôm chầm lấy toàn bộ cơ thể, toàn bộ tầm mắt.
Hơn bao giờ hết thì cái mong muốn vùng vẫy ra khỏi khoảng không này còn mãnh liệt
hơn cả nỗi đau mà vừa mới đây thôi tưởng chừng không thể chịu được.
Vùng vẫy trong cái chết, sợ hãi và đau khổ đến nỗi
không thể buông xuôi, dãy đành đạch trong sự tuyệt vọng khôn cùng, đây mới
chính là nỗi thống khổ tận cùng của nhân gian, không biết nỗi đau này, cảm giác
này, có còn cơ hội để hồi tưởng hay không? Cánh tay phải đau tê tái, cảm giác rợn
rợn khi máu bên cánh tay trái cứ chảy, cứ chảy... toàn thân nặng trĩu, trân
trân một dòng điện chạy qua người, ý thức mê man, nhưng khỉ thật, trong cái ý
thức mê man ấy lại cảm giác được cái sự mê man rõ ràng từng tí mộ, gai gai đến
khó tả. Tất cả kí ức ùa về, phải chăng khi con người ta sắp bước qua khỏi ngưỡng
sự sống thì cái dòng thời gian đã sống tự nhiên ùa về, dù muốn, hay không muốn...
Cô nhớ về người mà cô yêu nhất, cũng là người vì cô
mà đau nhiều nhất, cô yêu anh, yêu rất nhiều, cô hiểu rõ điều đó. Cái tình yêu
của cô, nó dị vô cùng, kì lạ như chính con người cô, cô trút tất cả sự tối tăm và
cái cuộc đời đen quánh của mình vào cái cách mà cô yêu, tàn nhẫn và xót xa quá,
trái tim cô bằng gì? lòng căng mọng,cứ rò rỉ theo một vết nứt đã mòn. Sao cô
yêu anh theo cách đó, vậy, tình cảm của cô, đặc sánh. Cô yêu nhiều mà, cái thứ
tình cảm âm ỉ bên trong. Từ đầu đến cuối anh đâu đã làm sai điều gì, anh không
sai, mà có sai thì sai ở chỗ anh đã yêu cô quá nhiều...
Tự sát |
Đó là một ngày cuối hạ, đầu thu, cô còn nhớ rất rõ
cái tiết trời hôm đó, gió se lạnh, mưa cuối mùa rả rích, cảm giác rất rõ, tất cả
các hạt mưa đều mang một vẻ nặng trĩu trịt và vô hồn, cô lang thang vô thức
trong bóng tối đen đặc, cảm giác như cả thế giới này đều là kẻ thù của mình,
bóng đen mơn trớn nhẹ nhàng và rùng rợn. Đôi chân trần của cô bước đi thẫn thờ,
đôi mắt sâu hoắm và khô cạn như thể tất cả nước mắt đã bị hút hết vào đây và đổ
thành cơn mưa này cho đến khi kiệt sức, cô không biết là mình có đang đau không
nữa, một con bé 17 tuổi với quá nhiều nỗi đau lại đau thêm một lần nữa.
Cái ngày mà mẹ cô bỏ bố con cô ra đi, cô lên 10, cô
đã khóc khản cả giọng, chạy theo để kéo chân mẹ quay về, cứ chạy, cứ níu lấy gấu
váy mẹ rồi ngã sóng xoài bao nhiêu lần không rõ, mẹ cô bước vội vàng hơn nhanh
hơn, cô nhớ như in cái câu nói của bà năm đó " mày đừng kéo nữa, đừng kéo
nữa, mày sinh ra đã làm tao khổ, giờ mày đừng bắt tao khổ vì mày thêm nữa".
Con bé lên mười đủ khôn để mơ màng hiểu ra ý câu nói đó, nó buông thõng gấu váy
mẹ, không kéo nữa, nhìn mẹ nó vùng chạy, bước vội vàng lên xe của người đàn ông
lạ thật nhanh, không ngoảnh lại, con bé, không nhìn theo, cúi gằm mặt để cho nước
mắt rơi, nó hiểu là cần phải chấp nhận rằng bản thân mình sinh ra đã là một sự
ruồng rẫy của tạo hóa rồi, nín thinh, không gào khóc, không nức nở nhưng nước mắt
chảy thì không thể kìm. Rồi bố cũng chết vì căn bệnh ung thư dạ dày, có lẽ bởi
vì men rượu quá nhiều, mãi đến sau này cô mới biết: thực ra bố cô không chọn
cách giải tỏa nỗi đau bằng men rượu mà thực ra là bằng cách từ bỏ chính mình.
Trong kí ức, lúc này,ùa về ào ạt, hệt như máu từ cổ
tay cô đang chảy ra vậy mạnh mẽ và rõ nét, đến đáng sợ...Trong đêm đấy, đêm đầu
thu ấy, cái thân hình còm cõi tiều tụy của tuổi 19 chao đao, nước mắt cũng
không còn can đảm để rơi nữa, cảm giác từng chiếc đinh cắm phập vào tim, lồng
ngực giật liên hồi, cô run rẩy ngã nhào xuống đất.
Trong cơn mê cô cảm nhận được, một bàn tay ấm, ấm lắm
đang chạm nhẹ vào nỗi run rẩy của cô, khẽ vuốt ve nỗi đau của cô, mắt nhắm nghiền,
nhưng nước mắt rơi. Bản thân con người ta là vậy, nỗi đau càng được xoa dịu thì
càng bật mạnh mẽ ra ngoài, người nóng ran,bỏng rát, mắt nhắm nghiền nhưng nước
mắt cứ thế tuôn trào, phun từng dòng len lỏi qua mí mắt rồi nhỏ từng giọt liên
hồi qua hàng mi ướt sũng, bết lại, cứ như thế, nhiều giờ liền... cái hình ảnh
ghê rợn đó làm cô nấc lên trong cơn mê.... cô chống cự mạnh mẽ, nhưng sức vóc vủa
một con bé mười chín không đủ để đấu lại với thằng đàn ông to cao vạm vỡ, gương
mặt sắt lại, hàm răng nghiến chặt như muốn ăn tươi nuốt sống, đôi chân cô bị
đôi bàn tay kia giữ chặt, người đàn bà đó, tay giữ lấy cổ chân cô, miệng chửi
những câu tục tĩu, thỉnh thoảng bà ta đánh đét vào bắp giò trắng ngần vì giãy dụa,
người đàn bà đã sinh ra cô.
Hắn ta lao vào cô mạnh mẽ và tàn bạo, miệng rầm rì
những câu chửi rủa xen lẫn những tiếng rên rỉ ư ử bệnh hoạn, miệng hắn ngấu
nghiến trên cơ thể trinh trắng của cô, nuốt chửng khuôn miệng đã bật máu tươi,
đôi mắt cô trợn ngược, trắng dã, hàm răng nghiến chặt cắn nhàu nhĩ đôi môi của
mình, cô không còn sức mà dãy dụa nữa không còn đủ cảm giác để đau đớn nữa, thậm
chí, ngay lúc đó cô cũng không còn đủ sức để hận cái con thú đang quằn quại
trên cơ thể cô, nhào nát cặp vú non tơ, nện từng hồi một cách nham nhở vào sâu
thẳm tận cùng của nỗi đau đớn trong cô, giây phút đó, cô tưởng rằng mình đã chết.
Từng giọt máu rỉ ra với cái bĩu môi của người đàn bà đó " mày còn trinh cơ
à?
Nếu mày nói sớm thì giá đã cao hơn" .
Hóa ra, người mà cô mong ngóng suốt chín năm trời,
người mà cô không nỡ hận vì quá yêu, mẹ cô, đã trở về đón cô đi,theo cách này.
Ba đã chạy trốn khỏi thế gian rồi, bà ngoại đã mất rồi, người mẹ mà có đủ lí do
để hận, giờ cũng không còn có khả năng để hận được nữa, vậy giờ đây cảm giác
trong cô là gì, thế giới của cô có gì, cô còn có ai? Trong cơn mê, cái bàn tay
đó đặt nhẹ lên bàn tay cô, ấm áp và yêu thương...
Anh yêu cô, yêu thật lòng. Từ cái lần đầu tiên cô
ngã xoài vào vòng tay anh, anh yêu cả nỗi đau và sự lạnh lùng của cô. Anh đợi
cô hàng giờ dù trời mưa hay rét, chỉ đợi để xoa dịu nỗi đau cho cô, à không,
anh đợi cô ba năm trời, cô gạt cái sự che chở của anh ra,anh lại kiên trì vỗ về,
cô chạy trốn khỏi anh như điên như dại thì anh lại rượt đuổi theo cô. Cô ghét
anh, ghét anh quá tốt, ghét anh quá yêu cô, ghét vết thương trong lòng khiến cô
ghét anh. Cô dửng dưng với anh, cô cuồng loạn với những thằng đàn ông khác, như
một con thiêu thân cô tìm đến sự mơn trớn trên giường với những gã kia, cô đang
làm gì vậy?
Cô trả thù đời, mà cô đâu biết, đời sẽ không đau, cái người đau là
cái người ngoài kia kìa, cái người yêu cô đó.
Đời lạ thật, ai yêu rồi cũng ích kỉ cả, ai yêu rồi
cũng chỉ nhăm nhăm vào tình yêu của mình, cô yêu anh,cô ích kỉ, cô không thể để
anh bị tổn thương, để anh thiệt thòi mà theo cách cô nghĩ thì yêu cô chính là
thiệt thòi, là tổn thương, cho dù là tự làm đau mình đi nữa thì cô cũng muốn
yêu anh theo cách của cô, yêu anh theo cách cô chọn. Anh càng tiến lại gần, cô
càng lùi ra xa, mẹ anh nói đúng " cô là con của đĩ, và theo một cách nào
đó, cô cũng là đĩ, anh có thể bất chấp tất cả để yêu cô, nhưng cô không thể bất
chấp tất cả để thiên hạ chế nhạo anh"
Cô có biết
không, cách mà cô yêu làm anh đau đớn biết bao, cách hi sinh mà cô nghĩ để anh
sẽ quên cô, đi tìm hạnh phúc mới xứng đáng hơn đấy không phải là hi sinh, đấy
là ngu ngốc. Anh lôi cô ra khỏi khách sạn, đôi tay anh đặt lên đôi vai gầy của
cô lắc mạnh, đôi môi anh run run,nước mắt anh bật thành dòng anh cứ nói rất nhiều
lần, lặp đi lặp lại rằng cô đừng đưa nỗi đau ra để giày vò nữa cho đến khi thật
mệt và tiếng nấc chặn lời anh.
Đêm đó anh và cô, hòa quyện vào nhau, bằng tất cả
yêu thương và nâng niu, hơi thở của anh thơm tho, thẩm thấu nhẹ nhàng vào từng
thớ thịt của cô, bàn tay ấm áp vuốt ve xoa dịu đi tất cả, cô hiến trọn cho anh,
yêu anh, thương anh, nước mắt cô lăn nhẹ, từng giọt đều thấm vào má anh. Mái
tóc của anh, mùi hương trên cơ thể anh từng phần, từng phần da thịt anh cô đều
muốn ôm trọn, đều muốn giữ trọn, dù chỉ là giây phút này...
Rồi anh thông báo anh lấy vợ, đấy chẳng phải là mong
muốn của cô sao, đấy chẳng phải là mục đích của việc bấy lâu nay cô làm sao, cô
cứ nghĩ, tình yêu của riêng cô, cứ giữ, âm thầm nhìn anh hạnh phúc bên một người
xứng đáng được yêu anh. Trái tim cô nghẹn cứng. Trong một lần uống say, anh
không biết mình đã làm gì, đến khi tỉnh dậy, thấy mình nằm bên người con gái ấy,
anh không hề yêu,nhưng anh chịu trách nhiệm với cái thai trong bụng của cô ấy.
Ngày cưới của anh, cô âm thầm đến, nhìn cô dâu, nhìn anh, cô mỉm cười. Cô ấy, đảm
đang, hiền lành, người con gái nhu mì, không yêu, nhưng bình yên, là gia đình,
cô ấy có thể cho anh gia đình. Cô ấy biết anh yêu cô, nhẹ nhàng đứng sau
anh,trái tim anh, cô ấy không giữ, cũng không thể giữ nhưng mà,đôi khi, bình
yên chính là yêu.
Cố lên một chút, cố thêm một chút nữa, chỉ một chút
nữa thôi, nỗi đau này mà để anh hạnh phúc bên người xứng đáng thì cũng đáng để
cô đau lắm chứ, và cũng không phải là cô chưa từng hạnh phúc, cô nhìn xuống bụng
mình, mỉm cười, vuốt ve, với cô thế là đủ rồi. Cô sẽ rời xa anh, rời xa nơi
này, mang theo tình yêu của anh...
Con gái lớn lên,đôi mắt giống hệt anh, đôi mắt ướt,ướt
long lanh, con đẹp lắm, đẹp như một thiên thần, mà đúng con là thiên thần hạnh
phúc mà thượng đế đem đến cho cô, là tình yêu của cô. Cô nhớ rõ lắm, nhớ cái
ngày con bập bẹ gọi "mẹ ơi", ngày đầu tiên con đến trường, mắc chiếc
váy bông xòe màu tím hoa cà, bàn tay bé nhỏ nắm chặt ngón tay cô,yêu đến vô
cùng... con nói " mẹ ơi, Hàn Anh yêu mẹ" con thường hát líu lo bên gấu
váy cô, con thủ thỉ với cô chuyện con đã thấy bà tiên trong chuyện cổ tích,
chuyện ở lớp đã bị bạn Bo cắn rồi con bảo " không sao mẹ ạ, Hàn Anh không
đau, bạn cũng xin lỗi Hàn Anh rồi".
Cổ tay trái rỉ máu từng giọt,người cô thẫm đẫm máu đỏ,
quay cuồng, đầu óc mê dại, cô nghe như tiếng ai đó gọi tên mình, nghe bước chân
xình xịch xung quanh, cô nghe thấy tiếng cười trong trẻo của con gái... xa xăm.
Người ta đã tìm thấy Hàn Anh trên vách núi gần biên
giới, con vẫn mặc chiếc đầm hoa xòe màu tím, mắt con nhắm nghiền, trái tim con,
ở đâu? Đang đập chỗ nào, thiên thần của mẹ, con mở mắt ra, mở mắt ra và nói Hàn
Anh yêu mẹ đi con,con thở đi, con nói đi, nói gì cũng được... Đôi mắt cô tê dại,
trái tim phun máu đen ào ạt, ai bóp nát lấy nó? Trả lại thiên thần cho cô... cô
muốn nhai nát tất cả, muốn ngấu nghiến tất cả, tất cả. Cô ôm xác con nhiều giờ
liền, gọi con dậy, miệng lẩm bẩm, run rẩy, từng hồi.
Công An tìm ra người phụ nữ đó, trong đường dây buôn
bán trẻ em, là bà ta, chính là bà, người đem cuộc sống đau đớn này cho cô, giờ
đây, cũng bà ta dập tặt lụi tia sáng cuối cùng của cuộc đời cô, cô nghiến nát
bét môi của mình, mắt bật phun từng dòng nước mắt đỏ máu, cháy rực sự đau khổ
và căm hận đến tận cùng, cô lao vào, như một con thú dữ lên cơn điên, cô lao
vào bà ta, sức mạnh mãnh liệt của nỗi đau, của thù hận, cô như một con sói, cô
cắn ngấu nghiến vào cổ người đàn bà đó, cắn thẳng vào động mạch chủ, máu từ cổ
bà ta ứa ra từng dòng, đặc sánh, ào ạt, cô vẫn cứ nghiến lấy, nghiến chặt.
Đau ư? Nỗi đau là gì? Thiên đường ở đâu? Thiên đường
có gì? Chỉ có những niềm vui và hạnh phúc ư, địa ngục có gì? Chỉ có những đau
khổ thôi sao? Cô không biết mình nên đi đâu, là thiên đường, hay địa ngục, liệu
địa ngục có đau hơn cuộc sống của cô, liệu thiên đường chỉ có mỗi vui vẻ hạnh
phúc ấy có xoa dịu nỗi đau của cô, liệu thực sự không có nỗi đau thì phải chăng
vẫn có thể hạnh phúc...
Blog Cảm Xúc Sưu Tầm