Thứ Sáu

Gửi anh – người đã từng cùng em đi qua thương nhớ!


Gửi anh – người đã từng cùng em đi qua thương nhớ!

Đã bao lâu rồi anh nhỉ, kể từ ngày mình chẳng còn là gì trong nhau? Anh đã đi xa cuộc tình ngày trước của chúng ta, bước về nơi ta chỉ còn là hai kẻ xa lạ. Anh vẫn sống tốt và hạnh phúc đúng không anh? Em thì vẫn vậy, vẫn đợi, vẫn chờ, dẫu đã qua biết mấy những mùa nắng mưa…

Yêu một người, rồi từ bỏ một người. Quen một người, rồi phải quên một người. Trân quý một người, rồi làm tổn thương một người. Thương yêu một người, học quên một đời… Có phải mọi thứ chỉ quanh quẩn thế đúng không anh?

Gửi anh – người đã từng cùng em đi qua thương nhớ!

Tình yêu trong cuộc sống này quá rộng lớn và bao la, nhưng không có nghĩa ai đó phải là tất cả của mình mãi mãi. Chúng ta ngay từ lúc sinh ra đã bị khuyết một nửa phần hồn còn lại, tháng ngày trôi qua cũng là lúc ta tiếp tục con đường lắp ghép nó cho vẹn toàn. Sẽ có những mảnh ghép sai trong vô vàn những mảnh ghép ta bắt gặp, cho đến một ngày ta tìm được mảnh ghép hoàn hảo cho một nửa cuộc đời mình. Ngày đó mình gọi nhau là yêu thương…

Vậy anh là mảnh ghép em tìm sai? Hay mãi mãi chẳng bao giờ là đúng…

Tình yêu đôi lúc cũng tựa như trò đuổi bắt thuở niên thiếu ta thường chơi, sẽ có một người theo và một người chạy. Có thể hai người sẽ bắt gặp nhau và dừng lại bên nhau mãi mãi, nếu họ thực sự là một nửa của nhau. Nhưng cũng có đôi khi, họ dừng lại ở cạnh nhau, rồi lại phải tiếp tục đuổi theo một người khác nữa, bởi người họ cần tìm trong suốt cuộc đời này vẫn chưa xuất hiện. Có bao giờ tồn tại một tình yêu không anh? Khi người đi trước cứ chạy thật nhanh, còn người theo sau đã mệt nhoài nhưng vẫn không theo kịp…

“Anh là gió, em là cỏ. Cỏ dù tán rộng đến đâu vẫn không đuổi kịp gió…” Phải thế không anh?

Gió
Vẫn mải rong chơi
Em hao gầy
Ngọn cỏ
Xơ xác cuối đông
Ngày dài
Chờ nắng lên
Bờ vai nghiêng
Gió
Anh ở đó
Có còn không
Cho em xin chút
Nhớ thương…

Anh đã nói là sẽ yêu em mãi mãi. Vậy mà giờ con đường mình đã chia làm hai. Anh bước đi, mà không một phút, một giây nào ngoảnh lại. Chỉ còn mình em hoang hoải với những kí ức không tên, những hoài niệm thực sự quá khó để lãng quên. Em chông chênh với những tháng ngày gió nắng hư hao. Những giọt nước mắt chỉ chực trào ra để cuốn bay đi cái vỏ ngoài mạnh mẽ. Chỉ còn nước mắt. Và màn đêm.

Có lẽ nào, thực sự, anh không phải người mà em đang tìm kiếm?

Gặp anh, yêu anh, rồi vùng vẫy trong nỗi đau vì anh… Em vẫn đặt tên là định mệnh. Có ai cưỡng nổi vòng xoay định mệnh bao giờ… Anh đừng lo vì em vẫn ổn. Đánh mất một người yêu thương tuy đau khổ, nhưng bỏ rơi người thương yêu mình hết mực mới chính là khổ đau. Anh hãy an lòng bước tiếp trên con đường đã mang anh đi… Nhớ là phải thực sự hạnh phúc nhé!

Đến một ngày, ngày đó sẽ không còn xa. Em sẽ nhận ra anh chỉ là cơn gió vô tình làm mát dịu cuộc đời em. Rồi anh sẽ từ từ bước ra khỏi góc khuất trái tim em, và sẽ rời xa con tim em, mãi mãi…

Sẽ là mùa gió cuối
Mùa gió qua
Khẽ lắc đầu đánh tan kí ức
Sẽ là mùa gió cuối
Mùa gió qua
Yêu thương nhạt nhòa
Em trả gió
Thôi bay…

Em không biết đến bao giờ nỗi nhớ trong em nguôi ngoai, đến bao giờ thì tình yêu trong em phai nhạt. Chỉ biết là sẽ chẳng bao giờ em nói yêu một ai đó mãi. Bởi có người đã trót mang “mãi mãi” của em đi xa rất xa rồi…

Biết không anh?

Lạc Hi