Thứ Hai

Mai mốt em lấy chồng, đừng bao giờ chọn loại người như anh

Có lần, sau cơn hoan lạc, chúng tôi quay lưng về phía nhau, anh bảo :
 "Mai mốt nếu em lấy chồng, đừng bao giờ chọn loại người như anh!"
 "Em biết rồi! Nhưng...tại sao?" Trả lời theo cách lạnh lùng và vô tâm nhất mà tôi có thể.
 "Vì anh không đủ tốt!"

Bước trên những con đường rợp bóng cây, tôi đi thật chậm, hít thật sâu, cố để tưởng tượng lại cảm giác khi anh còn đứng bên mình. Đã gần ba năm rồi, từ ngày anh đi Pháp, mỗi lần nhớ anh, tôi thường đi bộ trên con đường này, chỉ để nhìn lại cái khung cảnh, nơi mà tôi đã-từng-có-anh-bên-mình! Để chắc chắn mọi thứ vẫn ổn như tôi đang nhìn thấy.

Anh hơn tôi vài tuổi, một sinh viên như anh thì nổi tiếng trong cái môi trường đại học cũng phải. Vì anh đẹp, giàu và rất giỏi. Thông thạo bốn thứ ngoại ngữ với sinh viên thì không phải chuyện ai cũng làm được. Trong trường mọi người đều để ý tới anh, kể cả thầy cô, tụi con gái và cả tụi con trai. Cũng may tôi là người miễn nhiễm, vì tôi luôn tránh xa cái đẹp, sự hào nhoáng. Lí trí mách bảo với tôi rằng, đến gần những thứ như thế sớm muộn gì cũng sẽ mệt thân và tôi cũng không mấy thiện cảm với anh.
Mai mốt nếu em lấy chồng, đừng bao giờ chọn loại người như anh

Đến một hôm, tôi về trễ vì một vài lý do, nhìn đồng hồ thì cũng gần 8h tối rồi, bước xuống những bậc cầu thang, đi vội qua dãy phòng học và cảm giác có ai đó đang ngồi bên trong. Tôi không tin chuyện ma quái, và cũng là con bé cứng đầu nên tôi đi lùi lại, cố nhìn kĩ xem là gì mặc dù vẫn hơi gợn người và cầu mong không có gì cả. Nấp bên mép cửa, nhìn kĩ thì tôi thấy đích thị là cái tên nổi tiếng trong trường rồi nhưng hình như anh ta đang khóc thì phải. Thì ra con người ta cũng có những lúc yếu đuối thế chứ, nghĩ xem nếu bọn con gái lớp mình mà thấy cảnh này thì sẽ mất hình tượng cỡ nào. Mà thôi, dù sao chuyện cũng không liên quan đến mình. Cứ để anh ta khóc, có lẽ như thế sẽ tốt hơn cho anh ta.


Nghĩ đến đó, vừa quay lưng đi thì chợt có tiếng nói : " Nhìn thấy những cảnh không nên thấy rồi cứ thế xem như không có gì sao?" Tôi quay lại và nhìn thẳng vào mặt anh như chứng tỏ mình vô tội, chẳng qua là do anh tự để tôi thấy thôi. Trái với sự tưởng tượng của mình, anh mĩm cười, nụ cười kiêu hãnh đến mức có ai biết rằng anh ta vừa mới khóc đâu. Anh bước đến kéo tay tôi và bảo : " Rãnh không? đi với tôi chút nhé!" " Đi đâu chứ?" " Đã bảo đi với tôi rồi mà, cô hỏi lắm thế?" Không đợi tôi phản ứng, cứ thế anh ta lôi tôi đi như tù binh vậy. Về nhà cũng không có gì làm, cũng là đối mặt với bốn bức tường và sự trống trãi nên tôi quyết định đi với anh. Dù sao thì tìm hiểu một chút về "người nổi tiếng" cũng đâu có sao. Tôi nghĩ ngay cái tên đặt cho anh ta và tự thắc mắc tại sao hắn lại đặt câu hỏi có hai vế để rồi có cho tôi trả lời vế đầu tiên đâu.

Đây là lần đầu tôi bước lên sân thượng của trường, ở đây mát, yên tĩnh và có vẻ gì đó cũ kĩ và bí ẩn. Anh đi về một góc của sân thượng, ngồi xuống và lấy trong balô ra hai lon bia, đưa trước mặt tôi một lon, còn lon kia anh uống một hơi. Trông điệu bộ của anh ta chắc thường xuyên lên đây lắm. Thoáng nhìn qua tôi, anh nói : " Này! Đừng bảo rằng cô không biết uống đấy!" Tôi vội khui lon bia ra, nhấp trên môi những ngụm đắng ngét như phủ nhận câu anh vừa nói, hơi bia nồng lên sóng mũi khiến tôi khó chịu. Anh lại lấy trong balô ra vài lon nữa, tôi không hiểu sao anh lại đem nhìu đến thế và có phải ngày nào anh cũng mang theo những thứ ấy không. Nhìn tên "người nổi tiếng" ngồi kế bên mình mọi khi oai phong lẫm liệt là thế giờ bỗng như đứa trẻ tội nghiệp bị bỏ rơi, có lẽ vừa trãi qua những chuyện khó khăn hay đau lòng lắm đây! Nhưng nhìn bộ dạng hắn bây giờ thì có vẻ dễ gần hơn.

Chúng tôi im lặng rất lâu, ngồi trên này chỉ nghe tiếng gió, tiếng dế kêu và đôi khi là tiếng nuốt những ngụm bia ực ực, tự nhiên thấy trong lòng trống trãi lạ thường. Đã lâu rồi không có cảm giác thế này từ khi tôi và Q xa nhau, cũng vào những đêm trời trăng gió thế này, tôi tựa vào người Q, hát những câu vu vơ mà tôi nghe được đâu đó. Tên "người nổi tiếng" này làm tôi nhớ về Q da diết, những nổi nhớ tưởng chừng như vừa ngủ yên với tất cả bộn bề mà tôi cố tạo ra, giờ lại đong đầy trong tôi. Uống cạn lon của mình, tôi thấy mặt nóng lên và hơi choáng.

- "Này! Sinh viên năm nhất hả?" Anh hỏi nhưng không nhìn mặt tôi.

- "Uh!"

- "Tôi ít thấy em trong trường."

- "Tôi đâu được nổi tiếng như anh."

- "Có vẻ như ... em không có thiện cảm với tôi!" Nụ cười nhạt xuất hiện trên gương mặt vốn đã lạnh tanh của anh, ngoái sang nhìn tôi với vẻ mặt vô cùng bí hiểm.

- "Tại sao tôi lại phải có thiện cảm với anh chứ?" Tôi vẫn cứng đầu đáp trả.

Uống luôn ngụm bia còn dỡ trong lon, sau một lúc trầm ngâm, anh quay sang nhìn tôi, ánh mắt buồn rười rượi khiến tôi phải ấy náy câu trả lời vừa rồi.

- "Em... giúp tôi một việc được không?"

- "Anh cứ nói, nếu trong khả năng của tôi thì...vô tư."

- "Hãy quên đi những gì khi nãy em thấy đi nhé, và...sau này cũng đừng hỏi lại về chuyện của ngày hôm nay! Được chứ?"

- "Anh yên tâm, tôi không phải người thích xen vào chuyện của người khác, vả lại khi nãy tôi cũng chả nhìn thấy gì hết!"

- "Từ nay, em làm bạn của tôi được không?" Nụ cười của hắn lúc này ấm áp và thân thiện hết mức khiến tôi dù không muốn cũng không thể từ chối.

- "Sao cũng được!"

Đêm đó chắc anh say nên nói khá nhiều, sau lần đó tôi ít khi được nghe anh kể về cuộc sống của anh, về những thứ gần gũi với anh.

Tôi và anh thân nhau từ đó, chúng tôi hay đi cùng nhau hơn, anh giúp tôi khá nhiều trong học tập. Dần dà, cảm giác có anh bên cạnh khiến tôi vơi đi phần nào nỗi trống trãi khi xa nhà, người thân và cả Q nữa. Tôi quen với việc anh xuất hiện trước nhà để đưa đón tôi đi học, quen với cảnh tối tối lại cùng anh đi đâu đó hoặc chỉ nằm trong nhà xem tivi cùng nhau.

Rồi anh ra trường, với tấm bằng tốt nghiệp loại giỏi, vốn ngoại ngữ khá vững, anh vào làm trong công ty của gia đình. Một khởi đầu khá thuận lợi đối với sinh viên mới ra trường. Công việc tuy bận bịu nhưng anh và tôi thì vẫn thế, như những cặp tình nhân, dành cuối tuần cho nhau, gởi những tin nhắn vu vơ nhưng rõ ràng đang quan tâm về nhau.

Có lần, anh qua nhà tôi chơi rồi bày ra cái trò đánh bài uống rượu, cuối cùng cả hai say mềm. Bỗng anh hôn tôi, nụ hôn nóng bỏng và say đắm. Tôi không kháng cự, tự cho phép bàn tay mình miên man bấu nhẹ vào cổ anh, rồi cứ thế bàn tay tham lam ấy đi khắp cơ thể anh. Chúng tôi quấn lấy nhau, vệt máu loang xuống tấm dra trắng. Đêm ấy chúng tôi thuộc về nhau.

Sau đêm ấy, cả hai đều không nhắc lại chuyện đó. Tôi thấy anh cười nhiều hơn, dành nhiều thời gian cho tôi hơn. Anh thường xuyên qua nhà tôi vào buổi tối, cùng nấu ăn, đọc sách và làm tình.

Có lần, sau cơn hoan lạc, chúng tôi quay lưng về phía nhau, anh bảo :

- "Mai mốt nếu em lấy chồng, đừng bao giờ chọn loại người như anh!"

- "Em biết rồi! Nhưng...tại sao?" Trả lời theo cách lạnh lùng và vô tâm nhất mà tôi có thể.

- "Vì anh không đủ tốt!"

Tôi im lặng, lúc nào cũng có những khoảng lặng trong cuộc đối thoại giữa anh và tôi, khi một trong hai không muốn đào sâu vào vấn đề và biết điểm dừng của cuộc nói chuyện. Câu nói vừa rồi của anh khiến tôi thắt lòng, tôi nghĩ đây là lời cảnh báo của anh đối với tôi, rằng không nên hi vọng gì với anh và giữa chúng tôi chẳng thể làm nên một kết thúc đẹp. Cũng tốt thôi, bên anh như thế này với tôi đủ rồi. Đêm ấy tôi thức trắng, suy nghĩ về mối quan hệ giữa anh và tôi, là bạn bè, là tri kỉ, là người yêu hay là người tình? Càng nghĩ càng thấy bản thân mình đáng thương. Hoang mang trong vô vàn rối rắm.

Tôi mong những đêm bên anh như thế, chỉ có như vậy tôi mới thấy anh thực sự thuộc về tôi, của-riêng-tôi. Chúng tôi hầu như không hề nói chuyện với nhau lúc làm tình, khi xong thì mỗi người một hướng. Không ôm ấp, không vuốt ve. Tôi và anh cùng làm hết thẩy những việc mà cặp tình nhân nào cũng làm, chỉ trừ mỗi việc là anh chưa-bao-giờ nói yêu tôi, và ngược lại, tôi cũng thế.

Chúng tôi tự đặt trong nhau cái qui luật vô hình mà cả hai đều hiểu, mọi chuyện chỉ dừng lại ở mức ấy, không ai muốn đi xa hơn hay làm rõ ràng cái mối quan hệ này.

Cuối tuần anh đưa tôi đến một quán café rất yên tĩnh, anh bảo anh sẽ đi tu nghiệp ở Pháp theo ý của gia đình. Không tỏ ra quá bất ngờ, tôi từ tốn hỏi anh đã suy nghĩ kĩ chưa và nói sẽ tôn trọng và ủng hộ những quyết định của anh.

Và thế là anh đi, rời khỏi nơi có tôi để đến với đất nước xa xôi hơn và mới mẻ hơn. Anh đi trong một ngày mưa thu rất nhẹ. Tôi không tiễn anh, chỉ đến sân bay, đứng đủ xa để không ai nhìn thấy mình, nhất là anh. Tôi sợ bản thân không đủ mạnh mẻ nữa để che đậy cái cảm xúc mãnh liệt trong lòng mình. Sợ sẽ khóc và níu giữ anh như những người con gái tầm thường. Tôi chọn cho mình nổi đau lặng lẽ.

Còn nửa tiếng nữa máy bay khởi hành, mọi người tiễn anh giờ cũng về hết. Tôi nhìn anh, cái điệu bộ của người cô đơn nhất thế giới hiện rõ trên người anh. Sao anh lại quyết định ra đi để bỏ lại tất cả những yêu thương, những điều quen thuộc và cả tôi nữa để đổi lấy cái gì. Điện thoại tôi có tin nhắn, là anh : " Em cứ phải tỏ ra lạnh lùng và bất cần với anh thế sao?" , " Sao thế? Máy bay chưa cất cánh à?" , " Em không ra tiễn anh sao? Không muốn nhìn anh lần cuối à?" , " Xin lỗi! Em bận quá! Với lại anh có mọi người rồi mà! Qua tới đó giữ sức khỏe và giữ liên lạc với mọi người nha! Thượng lộ bình an!" Tin nhắn cuối tôi gởi đến anh mà nghẹn đắng. Sao tôi lại thế nhỉ?

Anh bước từng bước thững thờ, tôi lặng người nhìn anh xa tôi. Khi bóng anh đã khuất, má ấm lên nhờ dòng nước mắt. Tôi lê chân nặng trĩu, mặc cho mưa thấm đẫm vào người. Ít ra thì cũng phải có cái gì đó trừng phạt kẻ dám tự phản bội con tim mình chứ. Quãng đường sân bay dài và rộng tênh.

Thời gian đầu khá khó khăn vì tôi vẫn chưa wen với việc không còn anh bên mình. Những đêm dài trống trãi đến nao lòng, tôi khóc đẫm gối và thiếp đi trong mệt mõi. Trong giấc mơ, lại được thấy anh. Vùi đầu vào công việc là cách giúp bản thân không còn thời gian nghĩ đến anh, làm thêm buổi tối tại một nhà hàng Ý, khi hết ca thì cũng mười một giờ tối, tôi lao vào giấc ngủ dễ dàng hơn khi toàn thân rã rời vì mệt.

Những tháng đầu trôi qua, bận bịu với công việc và học hành, cũng vài lần anh gọi điện về thông báo chỗ ở, số điện thoại và nói về cuộc sống khá tốt bên đó. Anh kể về nổi nhớ nhà, nhớ bạn bè, người thân, nhớ những buổi tối ở Sài Gòn...và trong đó vẫn không có nỗi nhớ dành cho tôi. Có lúc tưởng chừng như muốn gào vào cái điện thoại rằng tôi nhớ anh, tôi cần anh, tôi không thể sống thiếu anh và quan trọng là tôi ...yêu anh. Những cú điện thoại của anh như cơn gió lạnh, thi thoảng lại se vào vết thương chưa kịp lành. Nhức nhói! Rồi những cuộc điện thoại thưa dần và mất hẳn, lâu lâu chỉ nhận được tin anh gửi qua email cho tôi. Nhạt lòng!

Ngay lúc này đây, tôi có thể gọi cho anh, chỉ để nghe giọng anh và biết anh vẫn tồn tại và vẫn còn nhớ ra tôi-là-ai. Nhưng tôi không làm vậy, rồi sẽ nói gì với anh, lại những câu chào hỏi kiểu bạn lâu năm, nhạt nhẽo và nhàm chán, hay nói với anh là tôi nhớ anh? Tôi lại không làm được. Thế đấy, con tim yếu đuối lúc nào cũng bị cái lý trí mạnh mẽ đè bẹp, và nó đã thắng.

Ngày mai anh sẽ về! Tôi biết tin đó không phải từ anh mà từ H, một người bạn của cả hai. H nói chắc anh muốn làm tôi bất ngờ nên không thông báo, vậy mà H lỡ nói tôi biết rồi thế nào anh cũng cho H một trận. Tự hỏi tại sao anh lại không cho tôi biết hay đúng như lời H nói, anh muốn dành cho tôi những điều bất ngờ chăng? Không cho phép bản thân suy nghĩ qua nhiều, tôi tin như thế. Khi cúp điện thoại xuống, tự nhiên trong lòng nôn nóng và có điều gì đó rất vui. Thế là mai tôi sẽ được gặp anh, người đàn ông trong cuộc đời mà tôi đã cho đi sự trong trắng của mình. Tự nhủ với lòng lần này tôi sẽ sống thật với lòng mình, sẽ không để con tim chịu thiệt thòi và càng không để anh xa tôi nữa. Tôi dám cá rằng chắc anh cũng đè nén cảm xúc của anh dành cho tôi, nếu một trong hai chịu hạ thấp mình xuống một chút thì sẽ không còn rào cản vô hình mà hai đứa cứ tự đặt ra cho nhau. Sau đó thì sẽ là những nụ hôn, những hơi thở nồng nàn và ánh mắt ấm áp của hai người "chính thức" là của nhau. Nghĩ đến đó thôi, tôi lại cảm thấy hạnh phúc và cười một mình. Nụ cười này khá lâu rồi tôi mới cảm nhận rằng nó rất thật.

“Anh về với những thương yêu rồi! Đúng là khi đi xa mới thấy nhớ! Anh muốn gặp em, có điều bất ngờ dành cho em đây, cô gái àh! Quán café cũ!”- tin nhắn đến từ anh, tim tôi như ngừng đập, chỉ vài giờ nữa thôi, anh-của-tôi bằng da bằng thịt sẽ xuất hiện trước mặt tôi chứ không phải trong những giấc mơ hay trong trí tưởng tượng nữa. Cảm giác ấy khiến cả buổi chiều tôi không thể tập trung vào bất cứ thứ gì. Trong đầu thoáng hiện lên câu hát và miệng lẩm nhẩm mà chẳng nhớ rõ tên ca khúc : “Người yêu ơi anh đang quay về sao…nguyện yêu thương sẽ mãi như ngày nào…”

Quán café vẫn thế, yên tĩnh tưởng chừng như ít người biết sự tồn tại của nó, quán nhỏ và ấm, khi bước vào chỉ đi từng người một chứ không dàn ngang hai, ba người được. Đã ba năm rồi, lần cuối gặp nhau cũng tại đây, trừ lần ra sân bay chỉ mình tôi thấy anh. Tiếng bước chân quen thuộc, tim tôi dồn dập theo từng bước chân mỗi lúc một gần hơn, bóng anh tiến gần phía tôi với nụ cười rất ấm. Khi niềm hạnh phúc chưa vẹn thì tôi nhận thấy phía sau anh là một cô gái, linh cảm mọi chuyện không được tốt cho lắm. Cô ấy trông có vẻ hiền và yếu đuối. Ngồi xuống ghế, anh ân cần đỡ cô gái xuống chỗ ngồi. Tôi khó chịu với cái kiểu con gái như thế, mà anh và cô ta là gì với nhau mà lại dìu với chả dắt. Đôi khi cũng nhờ lý trí của mình mà tôi không quá nôn nóng nói ra những điều không nên nói, kiềm chế và tỏ ra dễ gần, tôi cười, gật đầu chào cô, vị-khách-lạ.
- “Lâu quá không gặp, em đẹp ra phết đấy nhỉ!”
- “Anh quá khen, em vẫn thế, có anh thì nhìn phong độ hẳn ra đó! Mà…ai đây?” Đưa mắt sang vị-khách-lạ, tôi tỏ ra tò mò hỏi anh.
- “À quên, đây là L vợ anh, cưới nhau được gần một năm rồi! Mà chỉ tổ chức bên đó thôi nên cũng chưa kịp thông báo cho mọi người biết. Bất ngờ không cô bé?” Anh nhìn sang vị-khách-lạ với ánh mắt trìu mến. Tim tôi đau thắt như thể không một chút oxi nào vào nữa, toàn thân run lên và mất cảm giác, những thứ xung quanh thì mơ hồ và nhòe ra, chỉ kịp nghe anh giới thiệu về tôi.
- “Còn đây là cô bé anh hay kể em nghe, anh coi cô bé như em gái mình vậy.”
Em gái sao? Tôi chưa bao giờ nghĩ và đặt tên cái mối quan hệ của tôi và anh lại là anh em với nhau cả. Anh hay kể cho cô ta nghe về tôi ư? Cả những lúc làm tình với em gái mình à? Hàng trăm câu hỏi tôi đặt ra trong đầu mà không nhận được câu trả lời. Cố trấn tĩnh lại, và diễn tốt vai người-em-gái bất đắc dĩ này.
- “Hai người đẹp đôi đấy! Hèn gì ít gọi than thở về sự cố đơn với em nữa. Anh quên đứa em gái này rồi chứ gì?
- “Có đâu! Tại hơi bận. Em sao rồi? Chọn được anh nào gửi vàng chưa?”
- “Tất nhiên rồi anh! Hôm nay anh ấy có việc, nếu không em cũng xin ra mắt anh hai!”
Câu chuyện nhạt nhẻo, giả tạo và dài nhất mà tôi từng tham gia. Hai người họ lần lượt kể cho tôi nghe về những gì tôi không quan tâm nhất. Tin chắc rằng không có diễn viên nào diễn tốt trong cái tình huống éo le này hơn tôi đâu. Tôi nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của anh, hơn bất cứ lúc nào, cô gái luôn quan tâm tới anh và cô chẳng ngại thể hiện điều đó dù cho có ngay trước mặt đứa em gái đang tỏ ánh mắt ghen tị đi chăng nữa. Tôi xin phép về trước mặc dù trời đang mưa, với lí do người yêu tôi đang đợi tôi ở nhà và tôi cũng lo lắng khi đi đâu mà để người đó lại một mình. Anh nói đưa tôi về nhưng tôi không cần.

Từng bước đi ra khỏi quán, bỏ lại sau lưng hạnh phúc mà đến giờ đã hoàn toàn vụt khỏi tay mình. Nụ cười tôi vẫn giữ trên môi, nhưng mắt đã mờ vì màn nước mắt dày đặc quá rồi. Tôi nhớ đã nghe đâu đó rằng “Nếu giọt nước mắt là cách thể hiện vụng về của niềm hạnh phúc, thì nụ cười sẽ là thứ hoàn hảo nhất để che đậy đi nỗi đau.” Đắng lòng.

Bước khỏi quán, đầu óc tôi trỗng toét. Trời vẫn mưa, những giọt mưa ngày càng nặng hạt hơn. Đón chiếc taxi gần nhất, cũng vừa kịp ướt người. Ngồi trong xe, quay nhìn về phía sau, anh ở đấy, rất gần, nhưng sao tôi lại không với tới anh. Anh xa tôi quá, trong màn mưa hay màn nước mắt, tôi không nhìn thấy gì nữa. Ừ thì anh đã cảnh báo tôi trước rồi mà, chỉ do tôi ngộ nhận tất cả thôi.

Chiếc taxi rẻ màn mưa chạy trong đêm đi về phía căn phòng vắng, nơi mà biết chắc rằng tôi lại phải đối diện với bốn bức tường và nỗi trống trãi hơn cả khi anh đến.
Anh đã thuộc về cô ấy, còn tôi, sẽ thuộc về ai???

Tăng Mỹ Nhi