Thứ Sáu

Mẹ ơi, con nhớ...[Tết Việt Nam]


Mẹ ơi, con nhớ...
Xuân năm nay con mua vài hộp mứt, hũ kiệu nhỏ và kho nồi thịt, món kho mà cả đời con vẫn không tìm thấy vị ngon như khi mẹ nấu...

Tết năm nay mẹ không dành cho con nồi thịt kho trứng, tô canh khổ qua như năm nào, những thứ đi suốt năm tháng tuổi thơ mà đã nhiều lần con than "Sao năm nào Tết cũng có mấy món này vậy mẹ?". Thế mà suốt mùa Tết con vẫn ăn rất ngon lành nhưng đôi khi vòi vĩnh "Con nghe bạn con nói nhà nó tết nấu bún măng". Mẹ vẫn thế, vẫn cười bảo con đòi hỏi, nhưng Tết sau vẫn có thêm một nồi bún măng cho con.

Những mùa Tết đi cùng với củ cải mắm và hũ kiệu ngâm. Nhà bán tạp hóa bận bịu là vậy nhưng năm nào mẹ cũng ráng làm cho đủ vị. Con nhớ những đêm mẹ ngồi cắt kiệu, trời gần Tết lạnh buốt, con co ro ngồi trò chuyện chốc lát cũng đi ngủ, mẹ vẫn lặng lẽ bên thau kiệu ngâm nước tro "Ráng làm cho xong để mai bận đâu có thời gian", tiếng mẹ vang nhẹ giữa màn đêm lạnh lẽo.

Chợ Tết đông đúc và nhộn nhịp. Một mình mẹ len lỏi từng hàng thịt, hàng rau, hàng trái cây… tay xách tay cầm đủ cả. Con chỉ chờ có dịp là kéo mẹ qua hàng quần áo. Tết nào mẹ cũng mua cho con quần áo mới. Con mải mê với chúng mà không nhớ kịp mẹ đã mua gì cho chính mình hay chưa…

Năm con học lớp 5 ba bệnh nặng. Nhà chỉ có hai mẹ con, mẹ lại gánh gồng vừa nuôi bệnh vừa lo cho con đi học. Những buổi chiều cuối đông con ngồi đợi mẹ từ bệnh viện về mà chợt khóc. Thuở ấy, ngoài nỗi lo cho ba con còn thêm nỗi lo không biết mùa Tết sắp đến sẽ ra sao. May mắn là ba khỏe mạnh và cả nhà lại quây quần bên dĩa thịt kho cuốn bánh tráng, đòn bánh tét thơm lừng cùng dĩa củ cải mắm của mẹ.  Ngày đầu năm đi chùa cầu an, con chợt thấy lòng bình yên lạ.

Mẹ ơi…

Sao năm nay mẹ không có nồi thịt kho, tô canh khổ qua dành cho con và ba như mọi khi? Con cũng thèm hũ kiệu ngâm của mẹ mà hết tháng giêng vẫn thơm ngon. Con năm nay con đã có thể tự mua cho mình quần áo đầy đủ mùa Tết, nhưng vẫn thèm cảm giác được mẹ dẫn đi mua đồ Tết, thèm lắm mẹ ơi…

Xuân năm nay con mua vài hộp mứt, hũ kiệu nhỏ và kho nồi thịt, món kho mà cả đời con vẫn không tìm thấy vị ngon như khi mẹ nấu. Lặng lẽ thắp nén hương trên bàn thờ của mẹ, con bật khóc lúc nào không hay…

Lý Ngọc Thảo