Đã có lúc em muốn nghiền nát trái tim em, để chắt lọc ra từ đó những giọt nước mắt đau khổ của mình, rồi chưng cất lại cho vẹn nguyên, tinh khiết, trong veo như ngày nào. Để cho lòng mình không còn những vấn vương, đa mang và u sầu.
Cũng đã có những lúc trong cơn đau tột cùng, em muốn vò nát trái tim anh, nhào trộn vào đó những mảnh vỡ khổ đau từ tâm hồn em, để anh cảm nhận được nỗi đau đang cứa nát trái tim em. Nhưng vì em yêu anh nên em đã không thể, chính vì thế em đã ru trái tim mình ngoan nhé - hãy ngủ yên, hãy bỏ hết đi những giận hờn, trách móc... Bởi em biết trong mỗi con người đều chất chứa những nồng nàn một cõi riêng tư.
Trái tim ơi hãy bình yên nhé! |
Vẫn biết rằng: mọi việc đều có hạn định đó thôi, những bước đi ngược đường rồi cũng sẽ có ngày phải dừng chân tìm chốn nghỉ, và em hiểu đã đến lúc em phải dừng chân, để nhìn lại những tháng ngày chúng mình đã đi qua, để cảm nhận lại vị ngọt nhạt, nồng nàn, hạnh phúc và có cả cay đắng, bẽ bàng anh dành cho em. Để rồi em thi vị lòng người và từ đó em có thể nhìn đời, nhìn người bằng con mắt bao dung, vị tha cần có.
Ai đó đã nói rằng lòng tham của con người là vô hạn, em cũng là con người và anh cũng vậy, đều tham lam muốn giữ trọn mọi cái cho riêng mình. Nhưng em hiểu rằng chúng mình không thể, dù biết rằng trong trái tim em còn đập nhiều lắm những nhịp yêu thương, những mong muốn bù đắp cho ai kia tất cả bằng tình yêu nồng nàn, dâng hiến, vị tha và không còn là sống cho riêng mình… Chỉ tiếc rằng em chưa kịp hoàn thiện mình trong trái tim, trong tâm hồn và trong suy nghĩ của anh, thì em đã tự mình phải buông tay anh ra để đi về phía không anh.
Có thể con đường mà em chọn ngày mai, sẽ là khổ đau hoặc ngập tràn hạnh phúc… Nhưng em sẽ ru lòng mình bình yên, sống thật thánh thiện để chuộc lại những tháng ngày tham lam, tội lỗi với người cho tới khi trở về với cát bụi, về với cõi hư không, vô thường trong một ngày xa kia.
Em cám ơn anh đã cho em còn biết khóc, biết cười, biết khổ đau, biết yêu thương và giận hờn vô cớ - những cảm xúc mà em tưởng như đã không còn sau những mất mát của riêng mình. Cám ơn anh đã cho em hiểu những giọt nước mắt yêu thương níu với bờ mi ngày nào rồi cũng sẽ cạn khô, những giọt tình sầu đến một ngày cũng sẽ trở thành thứ rêu phong ẩm mốc và chết đi theo ngày tháng phôi pha.
Em tin rằng sau những nỗi đau, cuộc sống sẽ lại hồi sinh và em sẽ cười thật to để thứ tha cho tất cả... Rồi ngày mai tiếng nấc sẽ không còn và trái đất tròn ta lại gặp nhau, trao nhau những nụ cười không gượng gạo, cho dù nụ cười đó có thể là do những giọt nước mắt khổ đau ngày hôm nay của em được kết tinh lại.
P/S: Tặng Hạ Tím