Chủ Nhật

Em đã nhìn thấy anh, đã yêu anh và em biết mình sẽ ổn

Em tay trắng yêu anh. Điều đó làm em băn khoăn lắm. Em bước vào tình yêu tự tin và ngần ngại. Anh thấy không, trong tay em vẫn chưa có gì, ngoài tấm bằng nai lưng thời đôi mươi rực lửa. Thấy thương và yêu anh hơn rất nhiều. Vì ngoài tình yêu ra, em còn có thể trao anh điều gì nơi hiện hữu?

Em đã nhìn thấy anh, đã yêu anh và em biết mình sẽ ổn
Em nhìn thấy những mỏi mệt trên đôi vai anh và nơi khóe mắt. Em nhìn thấy những sợi tóc phai màu trên mái đầu người đàn ông của em 30 tuổi. Và em đau lòng. Yêu em, anh thiệt thòi nhiều quá. Yêu em, anh bộn bề nhiều quá. Yêu em, anh nhọc nhằn nhiều quá.
Em tay trắng yêu anh. Người đàn bà ngoài đôi mươi là em đang bỡ ngỡ bắt đầu toan lo những công danh rất đời. Vẽ vào mộng hồng hoa trên con đường biết rằng chưa trải thảm. Nên giờ đây, khi yêu anh em vẫn là tay trắng, có gì trao cho thương yêu ngoài một trái tim yêu chưa bao giờ thôi đập nhịp về anh.



Em tay trắng yêu anh. Thấy dại khờ những mộng viễn vông. Thấy trách mình sao không cuống quýt, sao không vội vàng, sao không đảm đang, sao không mạnh mẽ, hơn một chút thôi, thêm một chút thôi để một mình chịu tất cả những chông chênh, nỗi buồn và hụt hẫng mà mình đã chịu đựng được cả một quãng đời dài dằng dặc khi chưa nhìn thấy anh và vươn lên như đóa hoa rực rỡ trong nắng mai. Sao không là em như thế để anh không phải bận lòng nhiều cho những phù du riêng em.

Em tay trắng yêu anh. Nên. Em chưa thể nào tặng anh những gì anh đang thiếu, chưa thể nào tặng anh chia sẻ những toan lo tiền bạc. Em chưa thể nào tặng anh hết những bình yên thôi vội vã, những chớp nhoáng của mỗi lần gặp mặt. Mà chỉ biết, lặng nhìn anh mỗi ngày sớm tối, đòi hỏi anh thêm những yêu thương dù đã biết vầng trán đó, vòng tay đó đang rã rời vì bao bon chen đời sống. Em ích kỷ phải không? Em chỉ biết riêng mình em, chẳng có gì tặng anh ngoài câu yêu thương cũ rích đã nảy nở trên môi em qua một mối tình, những nồng nàn đó cũng đã từng qua và tấm thân đến với anh không còn trong trắng. Cả tâm hồn này nữa, cũng rạn nứt những niềm đau, mất mát, thương tật. Em đến bên anh, trao tình yêu này cho anh bằng một con tim không lành lặn, không vẹn nguyên như thiếu nữ trăng rằm, không tinh khôi như màu áo trắng. Em yêu anh và thấy mình sao nghèo quá, nghèo đến độ không có gì vẹn nguyên mà trao anh. Thật tồi tệ phải không anh?

Em chắt chiu những nồng nàn bằng cả con tim, yêu anh qua nắng qua mưa, cõng những nỗi đau vắt mình qua bao mùa tự liếm láp để yêu anh hơn những gì mình có. Em vun vén những toan lo, miệt mài với chính nỗi đau của mình để hò hẹn cùng anh cho thảnh thơi nhất. Em đến bên anh, một người đàn bà say đắm, hôn lên đôi mắt ấy và quên đi những niềm đau xưa cũ.

Nhưng anh yêu à, thực lòng em chưa bao giờ muốn làm người đàn ông em yêu phải khổ vì nỗi niềm riêng em. Em chỉ muốn mình dịu dàng nhất, xinh đẹp nhất, duyên dáng nhất, giỏi giang nhất bên cạnh tình yêu của mình và trong mắt người đàn ông em yêu tha thiết. Em chẳng có gì cả, chẳng có gì cả nhưng con tim em chưa bao giờ thôi nghĩ về anh, nhảy múa những nồng say bên anh và mơ về bình yên thường nhật. Những bình minh đánh thức trong chiếc hôn nồng, trong ánh mắt sâu và giọng cười ấm. Mình cùng chung những toan lo của cuộc sống, không hờn ghen, trách móc mà chỉ có yêu thương dâng đầy trong mắt.

Em bước đi từ con số 0, bước đến bên anh và yêu anh nồng nàn. Nhưng anh yêu, muốn xây một tòa tháp cũng phải bắt đầu từ những viên gạch móng phải không? Nên em tin, em sẽ xây tòa tháp đó bắt đầu từ hạt cát. Tin để yêu anh nhiều hơn nữa.

Em tay trắng yêu anh. Có trách và giận em nhiều không anh? Em xin lỗi, trăm ngàn lần xin lỗi, em nào giúp được gì cho anh, không gì cả, chỉ yêu thôi, chỉ thương thôi. Cảm ơn anh, ngươi đàn ông đã yêu thương em trong những bộn bề nhất. Tất cả rồi sẽ ổn thôi phải không anh yêu? Em chưa có gì san sẻ cùng anh, ngoài con tim thiêu đốt em từng giờ phút. Nhiều lần em bật khóc khi nghĩ đến anh, anh yêu ạ, anh đang phải đèo bòng cho em, cho những mộng mơ danh vọng của em. Em là người đàn bà cứng cổ và mâu thuẫn, muốn đạp đổ hết những nối buồn và kiên cường bước. Nhưng lại yếu duối để không cầm nổi lòng mà bước đi. Và em làm anh khổ. Hơn một lần em đã khóc trước anh. Anh yêu à, em âu lo lắm, em sợ. Sợ làm vụt mất hạnh phúc này, sợ làm vỡ tan những mộng mình đang xây, sợ làm rệu rã yêu thương nơi anh. Em sợ. Chưa bao giờ em nhận thấy mình yếu đuối đến thế. Rốt cuộc, em cũng chỉ là một người đàn bà đang yêu.

Em đã nhìn thấy anh, đã yêu anh và em biết mình sẽ ổn.
“gặp anh, tin anh và trên hết là yêu anh. Với em đó là bầu trời sau cơn mưa tươi sáng nhất”

Yến Hoa/Blogcamxuc.net