Thứ Năm

Hạnh phúc có chân sẽ biết tự tìm về...

Rồi cũng sẽ có một ngày, không xa đâu, có một người ngoài kia sẽ yêu thương em, quan tâm và hiểu em, là dành cho em, là hạnh phúc mà cuộc sống này dành cho em... Hai mươi, em đừng vội đi tìm hạnh phúc...

Viết cho em hai mươi...

Này em, em nghĩ tuổi mình là nhiều hay ít? Em nghĩ tuổi mình đã đủ chín chắn, đủ tự tin, đủ mạnh mẽ để nắm giữ hạnh phúc cho riêng mình chưa?

Hạnh phúc có chân sẽ biết tự tìm về... 
Hai mươi, em có khoảng trời của riêng mình, em có gia đình, có bạn bè, có cả những mối quan hệ. Trong vô vàn người em quen ấy, có người đã từng là tất cả đối với em, có người đã cùng em trải qua một cuộc tình, có người để lại trong em những kỉ niệm, để lại trong em những gì ngọt ngào nhất và chắc chắn cũng có người sẽ là hạnh phúc, là bến bờ của cuộc đời em.Hai mươi, cái tuổi không còn quá sớm để suy nghĩ về cuộc sống, về gia đình, về công việc, về tình yêu. Em phải biết rằng, cuộc sống này của em là của bố mẹ ban tặng. Em sống không được chỉ vì em mà hãy vì cả bố mẹ, em nhé! Không quá bất ngờ khi em đã từng trải qua vài ba cuộc tình chóng vánh, vài ba cuộc tình sâu đậm hay chỉ thoáng qua. Chẳng phải em đa tình mà chỉ là em chưa tìm được hạnh phúc...

Hai mươi, sau những vấp ngã đầu đời ấy, hãy đừng buồn, đừng thất vọng, đừng bi quan lạc lối.! Hãy lạc quan, suy nghĩ thoáng ra, hãy xem như những mối tình chớp nhoáng ấy là bước đệm cho cuộc đời, là những bài học xương máu mà cuộc sống dành tặng cho riêng em. Em nhé!

Hai mươi, cũng nhiều người bảo em rằng chẳng còn nhỏ bé gì nữa, đã đủ lông đủ cánh để quyết định cuộc đời, đã có thể yêu thương người khác hơn yêu chính bản thân mình. Em có thể khóc vì người, khóc vì thất bại, khóc cho những hờn ghen của một thời con gái mơ mộng, hồn nhiên...

Hai mươi, đường về nhà ngày càng xa lạ... nhưng hãy nhớ rằng Gia đình là chốn bình an nhất, gia đình là chốn an toàn nhất, là nơi yêu thương em nhất, là nơi để em về...

Em ơi, cuộc đời này cũng ngắn lắm! Hãy suy nghĩ thật kĩ khi muốn làm một việc gì, hãy đừng phí phạm thời gian, phí phạm tuổi trẻ, phí phạm cuộc đời mình vào những điều vô ích, không hy vọng. Hai mươi, em hãy mở rộng lòng mình với tất cả để hạnh phúc có chân sẽ tự tìm về...

Rồi cũng sẽ có một ngày, không xa đâu, có một người ngoài kia sẽ yêu thương em, quan tâm và hiểu em, là dành cho em, là hạnh phúc mà cuộc sống này dành cho em...

Hai mươi, em đừng vội đi tìm hạnh phúc...

Thảo Sam /blogcamxuc.net