Thứ Tư

Lấy phải người chồng đa nghi như Tào Tháo, ghen tuông điên loạn....

Các cụ nhà ta vẫn thường nói "ớt nào mà ớt chẳng cay", ý ám chỉ sự ghen tuông ở người phụ nữ. Nhưng khi người đàn ông ghen tuông thì sự "cay" còn đáng sợ hơn gấp trăm lần.

Ba năm sau khi cưới, tôi như sống trong ngục tù tinh thần với sự nghi ngờ và ảo tưởng ghen tuông của chồng.

Trước khi kết hôn, tôi có một tiệm may nho nhỏ ở nhà ngoại. Sau này gia đình chồng không cho phép nên tôi cũng không mở nữa. Thay vào đó, tôi sang may cùng với cô bạn đồng môn trước đây. Dù chồng là chủ cửa hàng buôn bán xe máy ngoài chợ, thu nhập khá ổn định nhưng tôi vẫn quyết định đi làm để vừa thêm thu nhập, vừa được giao tiếp xã hội. 
Lấy phải người chồng đa nghi như Tào Tháo, ghen tuông điên loạn....
Tôi không thể nào hiểu nổi vì quá yêu hay vì điều gì khác mà trong đầu chồng tôi luôn mặc định ý nghĩ "vợ đi làm chỉ là cái cớ để ra ngoài ngoại tình". Anh canh chừng mọi việc tôi làm, không ít lần tôi sượng người khi bị cô bạn chỉ cho thấy ông chồng mình đang lén lút rình rập từ xa. Bữa nào tôi đi lấy vải là y rằng tối đó được nghe chồng ca bài ca muôn thuở: "Biết ngay mà, hôm nay lại trốn đi đâu với thằng nào chứ hàng họ gì". Tới những việc đường đường chính chính và rõ ràng đến thế mà anh còn có thể suy diễn được, tôi thật không thể hiểu nổi.

Cũng từ ý nghĩ nghi ngờ, ghen tuông vô lí đó mà anh xét nét tôi còn hơn cả mẹ chồng, từ cách ăn mặc tới chi tiêu gia đình. Thú thực, dẫu chưa tới ba mươi nhưng ở với anh tôi chưa khi nào ăn vận đúng với tuổi của mình. Dù nhiệt độ ngoài trời có gần bốn mươi thì tôi vẫn luôn áo dài, quần dài trông như "mẹ bổi". Lôi thôi thế thì chồng tôi mới không nói gì. Khổ nhất lúc cô bạn nào lỡ lời khen tôi xinh là tôi lại bị chồng lườm, lắm khi tôi còn bị đánh oan vì mấy lời trêu đùa. Ngày xưa yêu anh đâu có vũ phu đến thế, vậy mà...

Để yên ấm gia đình, tôi đành nhẫn nhục. Tiền trong nhà đều do anh giữ, mỗi tháng anh đưa cho tôi một khoản cố định kèm theo cuốn sổ để tôi ghi chi tiết chi tiêu sinh hoạt hằng ngày. Lúc đầu, tôi chỉ nghĩ làm như vậy sẽ giúp gia đình kiểm soát tài chính. Nhưng càng lúc anh càng moi móc, suy luận quá đáng. Tôi chán nản vô cùng khi biết tất cả mọi việc đều từ sự nghi ngờ hoang tưởng trong anh mà ra. Anh còn sợ tôi theo trai rồi bỏ anh nên mọi giấy tờ từ đăng ký kết hôn, sổ hộ khẩu anh cất kĩ trong két riêng. Thứ giấy tờ duy nhất tôi được sử dụng đó là "chứng minh thư nhân dân" của chính mình.

Người ghen tuông ai cũng ích kỷ, tôi biết, nhưng anh đã để sự ghen tuông trong hoang tưởng ấy làm biến thái con người anh. Chồng tôi hình như đã không còn biết mình đang làm gì và không thể kiểm soát hành vi của mình. Sau lưng tôi, anh mời bạn bè tôi đi uống nước để đơm đặt rằng tôi suốt ngày chỉ biết cờ bạc, lấy tiền của chồng đi ngoại tình. Còn anh thì đáng thương vì yêu chiều vợ quá mức. Bởi bực mình, bức xúc và ghét nhìn thấy chồng tôi nên bạn bè tôi chẳng ai còn muốn đến nhà tôi chơi.

Kể từ khi lấy anh, không ngày nào tôi được yên ổn. Ban ngày anh hành hạ tôi về tinh thần, ban đêm anh lại hành hạ tôi về thân xác. Anh bắt tôi phải yêu chiều, cưng nựng. Khi người phụ nữ không còn được yêu thương, tôn trọng, thì họ chẳng thể yêu thương, tôn trọng chồng mình. Cuộc sống của tôi khốn khổ còn hơn cả trong tù ngục. Tôi quyết định về nhà bố mẹ sống một thời gian để hai vợ chồng tự nhìn nhận lại bản thân mình. Thế mà anh cũng chưa chịu buông tha tôi.

Suốt khoảng thời gian ba tháng ly thân ấy, ngày nào anh cũng gọi điện tới năn nỉ bố mẹ tôi phải bênh vực anh để lôi kéo tôi về. Anh không tin ai, chỉ tin vào suy nghĩ vô lý của mình. Thuyết phục không được, anh quay ra trách móc bố mẹ tôi bao che, dung túng cho tôi hủy hoại cuộc đời anh. Tới cả bố mẹ anh họ còn chẳng bênh vực cho anh nữa huống hồ gì... Trở đi mắc núi, trở lại mắc sông, ngày nào tôi còn ràng buộc với anh thì ngày đó tôi còn khốn khổ.

Hôm tôi đệ đơn ly hôn ra tòa, anh phản đối quyết liệt. Anh cho rằng ngần ấy năm tôi sống lợi dụng vào tiền bạc, mồ hôi công sức của anh. Và vì tôi là kẻ phản bội nên phải tiếp tục chung sống với anh để bù đắp lỗi lầm. Không hiểu sao anh lại mù quáng và điên cuồng tới vậy...

"Ghen tuông" vốn dĩ không phải là việc xấu, vì có yêu mới có ghen. Nhưng "ghen" mù quáng vì những điều "ảo tưởng" không có thật như chồng tôi thì thật sự nguy hiểm. Làm vậy, anh không những xúc phạm, hành hạ vợ mình mà anh còn tự tay đẩy gia đình nhỏ của mình vào cảnh ly tán...

Góc tâm sự/ blogcamxuc.net