Thứ Năm

Mẹ ơi con nhớ nhà, nhớ TẾT, con muốn trở về với gia đình.....

Mẹ! Tết có lẽ đã đến bên khung cửa sổ, mai vàng trước sân nhà mình rồi mẹ nhỉ? Con nhớ nhà nhớ mẹ, nhớ gia đình mình nhiều lắm.

Hôm nay 28 tết, mẹ, bố, anh chị em chắc đang quây quần bên mâm cơm rồi.
Con nhớ tiếng cười đùa vui vẻ của gia đình khi tết đến, nỗi nhớ cứ dâng đầy trong con làm lòng con như nghẹn lại.
Thời gian có lẽ đã bị cô đọng trong khoảnh khắc chuyển mùa. Nó trôi chậm đến nỗi, trái tim con như nhỏ bé vô cùng trước thế giới mênh mông nơi xứ lạ. Nỗi nhớ, đan xem cả những thèm khát về một mâm cơm ấm cúng bên gia đình mình những ngày đầu năm mới.

Mẹ ơi con nhớ nhà, nhớ TẾT, con muốn trở về với gia đình.....
Mẹ ơi con nhớ nhà, nhớ TẾT, con muốn trở về với gia đình.....

Thấm thoát cũng đã qua 3 cái tết.


Cuộc sống thiếu thốn, con rời xa gia đình để đi xuất khẩu lao động, con đã ăn cơm xứ người được những 3 năm có lẻ. Vậy mà mỗi độ tết đến, con chẳng hiểu sao con vẫn không thể nào quen với cảm giác thiếu hơi ấm, tiếng cười, của gia đình mình khi tết đến.

Con thèm được ngồi canh nồi bánh chưng với mẹ đến sáng. Có đôi lúc con ngủ gật, mẹ giục con lên giường đi ngủ, nhưng con chẳng chịu, cứ ngồi đó chút bầu tâm sự với mẹ thôi. Thi thoảng hơi bánh thoát ra thoảng qua sống mũi khiến con ngây ngất, cứ hít hà mãi như một đứa trẻ. Cái cảm giác ấy lâu lắm rồi con chưa được trải qua cùng mẹ nữa, con nhớ, con rất nhớ. Ước gì thời gian có thể cho con những phép mầu. Con muốn được về với mâm cơm gia đình, con muốn được ngồi cánh bánh hít hà mùi tết mãi không thôi.

Hôm nay chợ quê chắc đông vui lắm mẹ nhỉ, vì mỗi năm đến độ này, người ta đi chợ đông vui lắm. Cái chợ quê bé xíu bỗng dưng trở nên khổng lồ, đâu đâu cũng thấy hoa, thấy đào, thấy quýt thấy mứt, thấy bưởi ….vvv ai ai cũng nở một nụ cười đượm thắm trên môi. Chỉ nghĩ thôi con cũng thấy vui lắm!

Quê mình tuy nghèo nhưng chứa đựng trong đó rất nhiều tình thương, giữa người với người với nhau. Khi xưa bạn con về nhà chơi chúng hay nói với con rằng, quê mày nghèo nhưng sao tao thấy con người trên mày thân thiệt, thật thà và mến khách đến lạ. Ước gì tao cũng được sinh ra ở một vùng quê yên bình như thế!

Con thấy vui và hãnh diện về quê, về gia đình, nơi con sinh ra và lớn lên lắm. Con cũng hạnh phúc vì có mẹ, có tết quê, mà chẳng thể nào pha lẫn ở bất cứ đâu nữa.

Giờ này cũng gần tết, có lẽ nhà mình cũng đang mổ lợn rồi mẹ nhỉ?

Khi còn ở nhà, con chẳng làm được gì nhiều, nhưng con cũng là một phần của gia đình, một phần để làm nên cái hạnh phúc vui cười bên mâm cơm ngày tết.

Con lợn sẽ bị bố và các anh mang ra sân rồi cắt tiết, rồi bố sẽ đánh tiết canh, sẽ đúc lòng rồi, sẽ băm sườn cho cả nhà cùng thưởng thức. Những thứ đơn giản ấy lại là cả một khoảng trời ký ức trong con. Để những lúc xa quê, những lúc nhớ nhà con lại lục nó ra và gặm nhấm. Ngọt ngào, hạnh phúc, nhưng cũng chứa đựng cả những ước mơ của con nữa.

Hôm nay không biết anh chị đã mua quần áo mới cho các cháu chưa mẹ?

Bố mẹ mua hộ con cho các cháu thêm vài bộ nhé! Con ở xa chẳng thể nào tự tay sắm tết, sắm đồ mới cho các cháu được. Bố mẹ cũng thế, con không ở nhà, tết bố mẹ cũng đừng tằn tiện quá. Mình nghèo nhưng tết nhất định không được nghèo bố mẹ ạ. Chẳng phải là cái sĩ, nhưng sống ở đời, nhất định phải có lúc để mình được vui và hạnh phúc. Tết chính là dịp để mình vui, để mình cảm nhận thành quả của cả một năm mình đã cố gắng.

Cuộc sống ruộng vườn không phải là không to tát, nó là cả bầu trời của chúng con, là nơi đã nuôi con khôn lớn, nơi đã dậy con tập đi, chăn trâu cắt cỏ. Đặc biệt quê còn dậy con biết yêu thương biết nhớ, nhất là biết hướng về một cái tết như tết nơi quê mình.

Một năm, hai năm, hay nửa năm nữa?

Con cũng không biết khi nào con sẽ về, vì cuộc sống bên này cũng không phải thiên đường như người ta thường vẽ ra với con khi ở nhà. Nó cũng chẳng phải nơi mang lại hạnh phúc như những gì con từng cảm nhận khi xem nó qua tivi. Nó ngột ngạt, áp lực đè lên đôi vai, khiến con đôi lúc muốn dừng lại.

Nhất là những ngày tết đến, con chỉ muốn một chiều chạy về thật nhanh với gia đình. Con muốn mang một món quà bất ngờ dành cho bố mẹ. Con muốn được gọi một câu, bố....mẹ....con đã về.

Nghĩ vậy thôi con cũng thấy hạnh phúc lắm, khóe mắt có chút cay cay khiến con thật thơ dại.

Nhưng con chỉ nên dừng lại ở nghĩ, con không dám hành động, vì cuộc sống lao động còn chưa mang được về cho gia đình mình chút tiền, chút vốn mà.

Chắc vài năm nữa con sẽ về, mà không biết các cháu có còn nhớ con như khi xưa nữa không mẹ nhỉ?

Lâu quá rồi ý, với một đứa trẻ, thời gian hơn ba năm là quá lâu với chúng, khi con sách va ly lên và đi thì nó mới đang chập chững. Mặt mũi con nó làm sao mà nhớ nổi đúng không mẹ.

Nhiều người bên này họ nói với con rằng: Nhà nghèo, đi sang đây làm chẳng được như ý, tiền không được mấy đồng. Họ cứ vùi đầu và làm, cứ thế thấm thoát cũng đã được 10 năm trời họ chưa từng bước chân về với gia đình. Cuộc sống vợ chồng chắc chỉ là sợi dây vô hình, hay đúng hơn chỉ là cái nghĩa. Tình cảm đã nhạt nhòa đi theo năm tháng. Chỉ thương mấy đứa nhỏ, giờ nó đã lớn, mà có thể khi về, con của họ cũng không nhân ra được mẹ mình là ai. Cơm áo gạo tiền cứ thế khiến ai đó quên mất đi mục đích mình đang sống là gì.

Cũng như con, nhớ nhà, nhớ tết, nhớ bánh chưng, nhớ tiếng kêu của con lợn bị trọc tiết, nhớ thời tiết có chút xe lạnh vào đêm đông, nhớ cả những cây bồng bồng mà bố dùng để trang chí trên ban thờ...vv thế mà con lại không đủ can đảm để đứng dậy và sách ba lô lên về với tết với gia đình.

Con nhớ nhà, nhớ tết lắm!

Con yêu bố mẹ và cả nhà nhiều. Chúc gia đình ta một năm mới nhiều hạnh phúc, may mắn, thành công....mẹ tết con sẽ về............!

Ms Hà