Trong lúc dọn cái tủ quần áo anh vô tình tìm nhìn thấy mấy đồng tiền nhàu nát cất sâu dưới khe tủ. Anh đoán là vợ bỏ vào đó, nên cũng chẳng muốn đụng vào, sau cưới vợ chắc chắn anh sẽ thay cái tủ mới.
Anh chị cưới nhau được 5 năm, nhưng 4 năm qua họ chỉ có sống cùng nhà chứ không ngủ cùng giường. Chị sống vật vờ như cái bóng trong nhà, anh không nỡ đuổi vợ đi, cũng chưa đưa đơn vì như thế thì hóa ra tàn nhẫn với vợ quá.
Người vợ hôi hám và những đồng tiền nhàu nát cất sâu dưới khe tủ... |
Vừa bị ảnh hưởng về sức khỏe, vừa bị ảnh hưởng về tinh thần, chị trở nên điên dại, suốt ngày lảm nhảm, lúc lại khóc thét lên. Nửa đêm chị lại bỏ đi tìm con. Hồi mới ở viện về anh nghĩ vợ chỉ bị ảnh hưởng tâm lý ban đầu thôi. Nhưng một lần trong đêm hai vợ chồng đang ngủ, chị đột ngột tỉnh giấc bóp chặt cổ chồng, hét lên: “Tao phải trả thù cho con tao”. Thì ra chị nhầm anh là người gây ra tai nạn, anh phải lấy hết sức mới gỡ được tay chị ra.
Kể từ hôm đó cứ thỉnh thoảng chị lại đuổi theo một người thanh niên trong làng và cầm dao đe dọa đòi giết. Ai cũng nghĩ chị đã bị điên, mỗi khi thấy vợ có biểu hiện anh phải nhốt vợ vào một căn phòng và khóa chặt. Bản thân anh cũng không dám để vợ ngủ chung giường ban đêm vì sợ chị trong lúc tinh thần hoảng loạn có thể làm liều. Với lại chị thường xuyên lê la ngoài nghĩa trang của con, người rất hôi hám.
Những lúc bình thường nhìn chị hát ru cái gối ngủ ai cũng thương. Hồi ấy chị là thợ đan mây giỏi của làng nghề ở xã anh. Những lúc tỉnh táo chị vẫn đi làm, anh cũng chẳng để ý đến tiền của vợ vì thực chất biết chị cũng chẳng làm ra được là bao, và tiền đó anh cũng để chị tự lo liệu thuốc men mỗi khi trái gió trở trời.
Sống bên cạnh người vợ tâm thần anh cũng thấy nản, bỏ thì thương vương thì tội. Gia đình anh giục giã nhiều lần anh bỏ chị đi để cưới vợ mới, vì anh là con trai duy nhất trong nhà, bố mẹ anh cần có cháu nối dõi. Hơn nữa anh vẫn còn trẻ, công việc lại đang hoàng khối cô gái mê mệt.
Anh cứ lừng khừng chưa dứt khoát. Nhưng 2 năm nay anh thường xuyên qua đêm vắng nhà. Nhiều lần người hàng xóm phải gọi điện cho anh về giữ vợ vì nửa đêm rồi mà người ta còn thấy chị lang thang ngoài trời mưa gió tìm con. Anh bực lắm nhưng vẫn phải từ giã người tình trở về.
Có lần anh về rất muộn, nhưng khi về đến sân vẫn thấy vợ tựa cửa đứng đợi, nhìn thế anh lại thấy thương, anh cũng muốn ôm vợ đưa vào nhà ngủ nhưng cái mùi hôi hám nồng nặc lại bốc lên khiến anh không tài nào chịu được. Lâu nay anh đã quen với cái hương thơm nồng nàn của người tình mới rồi.
Cuối năm ngoái họp gia đình, bố mẹ anh bắt anh phải bỏ người vợ điên dại ấy bằng được. Ông bà muốn có cháu bế. Bố mẹ chị cũng xin đưa con gái về nhà, ông bà cũng sợ có ngày con làm sao mà không ai biết. Nghĩ đi nghĩ lại anh thấy để chị về nhà với bố mẹ là cách tốt nhất nên cũng đã định hai vợ chồng ăn cái Tết cuối cùng với nhau rồi chia tay.
Chuẩn bị đón năm mới anh dọn dẹp nhà cửa và bắt vợ đi tắm cho sạch sẽ. Trong lúc dọn cái tủ quần áo anh vô tình tìm nhìn thấy mấy đồng tiền nhàu nát cất sâu dưới khe tủ. Anh đoán là vợ bỏ vào đó, nên cũng chẳng muốn đụng vào, sau cưới vợ chắc chắn anh sẽ thay cái tủ mới.
Mồng 3 Tết anh vi vu chở nhân tình chơi, nhưng khi đi qua đúng chỗ mà vợ anh bị tai nạn thì một chiếc xe taxi mất lái lao vào. Anh phải nhập viện cấp cứu vì trong tình trạng nguy kịch. Nhà có bao nhiêu tiền, bố mẹ anh dồn hết vào cứu chữa cho con trai nhưng vẫn không đủ.
Khi ông bà đang đau đầu chưa biết kiếm đâu ra số tiền để đủ lo cho cuộc phẫu thuật sắp diễn ra thì thấy cô con dâu vẫn cái mùi hôi nồng nặc ấy xuất hiện với một hộp tiền đã được vuốt thẳng nhưng vẫn không thể hết những dấu vết nhàu nát.
Thì ra 5 năm nay chị dành dụm tiền làm, tiền mọi người cho vì chị luôn nghĩ rằng sẽ có ngày đứa con sẽ xuất hiện trước mặt chị, chị muốn dành tiền cho con. Giờ thì chồng chị nguy kịch, chị đã lấy tất cả những đồng tiền đó dưới khe tủ lên. Nó không chỉ là vài đồng lẻ như anh nghĩ.
Bố mẹ chồng chị mừng rơi nước mắt. Cả nhà chồng chỉ còn biết ôm chầm lấy cô con dâu hôi hám điên loạn mà họ thấy vướng mắt, muốn tống cổ ra khỏi nhà mấy năm nay.
Lâm Minh/ Theo Một thế giới