Mình không dám nhìn vào mắt cụ nữa vì sợ cụ phát hiện ra cái máy trên tay không còn là cái điện thoại của con trai tặng cụ.
Sáng. Đang ngồi ngắm gái facebook coi em nào hay hay vào thả dê phát đỡ sầu thì có khách đi xe đạp ghé vào.
Đó là ông già dáng vẻ gầy gò có nét mặt hiền từ như ông nội mình. Run run rút cái túi bóng trong cạp quần ra, trong lớp túi bóng là quả Nokia 1200 huyền thoại đã cũ mèm, ông khó nhọc nói:
Cụ ông nghèo khổ và chiếc điện thoại cũ nát |
Mình kiểm tra nhanh thì thấy màn hình chập chờn, sóng lúc có lúc không, nắp lưng sau đã nứt vỡ và được gia cố lại bằng mấy vòng dây chun xanh đỏ, không biết mở ra còn có thêm những bệnh gì nữa đây?
Nhìn ông cụ khắc khổ và tội nghiệp, mình không nỡ bảo (như hay bảo với khách bình thường) rằng, ông mang về cho cháu nó chơi thôi, cái này sửa xong có khi hơn giá mua máy mới.
Mang điện thoại vào bàn trong, mở tin nhắn ra, phì cười với quả tin: "Anh à, em đây lâu không gặp anh nhớ quá. Nếu không có vợ anh ở đấy thì gọi cho em mình tâm sự nhé. Số điện thoại của em nè 1900 xxxx". Cụ này đào hoa kinh, già rồi mà lắm em đong đưa tâm sự thế chả bù cho mình!
Mở máy ra, trứng kiến và hàng đàn kiến lúc nhúc phát khiếp. Sau khi check xong thấy phát sinh thêm mấy lỗi nặng nữa, sửa được cũng không ổn định, bèn báo với cụ. Cụ lo lắng bảo: "Xin anh giúp tôi, đây là máy của thằng con trai cho tôi nên bằng bất cứ giá nào anh cũng phải khắc phục hộ tôi, tiền sửa hết mấy tôi cũng lo được mà".
Cụ kể lể dài dòng, đại ý cụ sống độc thân, con trai duy nhất làm công nhân trong Nam. Hàng ngày cụ chăn hai con trâu, thi thoảng cắt chè xanh và hoa trái trong vườn mang lên chợ Phố bán lấy tiền đong gạo. Cái 1200 cũ nát này con trai tặng cụ đã lâu, nó là sợi dây duy nhất kết nối với con trai. Mỗi tuần cụ gọi cho nó một cuộc để nó biết bố còn sống. Cụ rớm rớm nước mắt (ôi nước mắt người già mới xót xa làm sao) khi kể về thằng con trai khốn khổ, nghèo đến mức biền biệt hai năm không về nổi quê, vì tốn tiền và vì mặc cảm thân phận.
- Dạ, nếu thay thế và sửa chữa xong, tính cả viên pin mới là 150 nghìn, có chi chiều cụ qua lấy!
Cụ đứng khựng một hồi rồi lần mò cái túi bóng trong cạp quần, mãi sau móc ra mấy chục nghìn toàn tiền 2.000 đồng, 5.000 đồng... nhẩm tính có vẻ không đủ bèn hẹn chiều đi chợ qua lấy luôn.
Ngồi lại với cái máy nát bét trên tay, mình không biết nên làm gì với nó cả. Chợt nghĩ ra phương án khả thi nhất, đó là thay xừ cái main máy mới cho ông, chỉ giữ lại bộ vỏ cũ nát. Thôi thì hồn Trương Ba, da hàng thịt... chắc cụ không biết đâu.
Chiều. Cụ đạp xe đến, khoe mới lên chợ bán được 10 bó chè xanh và hai cái măng tre cắt trong vườn, tính ra vừa đủ trả tiền sửa máy. Mình bảo máy cụ đã xong. Mắt cụ chợt vui lên, cụ cứ nắm tay mình lắc lắc cám ơn rối rít: "Anh ạ, tôi thích cái máy ni vì tiếng to rõ ràng. Tôi phải cố gắng nói thật to để con trai yên tâm bố còn khỏe, nhưng tôi đã yếu lắm rồi anh ạ, sống chết không biết khi mô... tôi chỉ lo cho hắn thôi, thương hắn lắm. Còn tôi thì răng cụng được!".
Mình không dám nhìn vào mắt cụ nữa, vì chợt mơ hồ sợ cụ phát hiện ra cái máy trên tay không còn là cái điện thoại của con trai tặng cụ, mà nó đã bị tráo hết ruột bên trong...
Cụ cám ơn lần nữa rồi dắt xe ra khỏi hàng. Mình trông theo cái bóng xiêu vẹo ấy, tự nhiên bần thần hết cả người.
Boy Gia's