"Bác sẽ giúp cháu thi đỗ vào Đại học Y" là lời hứa của Bộ trưởng Y tế Nguyễn Thị Kim Tiến khi đến thăm nữ sinh bị cắt cụt chân đang điều trị tại Bệnh viện Chợ Rẫy vào chiều nay (19.3). Bộ trưởng Y tế tin tưởng nữ sinh này sẽ học giỏi để đậu vào ngành y.
Lời hứa sẽ là lời động viên với cháu Vi và cũng là lời an ủi gia đình rất nhiều trong cơn hoạn nạn. Điều này thể hiện một Bộ trưởng có trách nhiệm với đứa con của mình và có trách nhiệm với lỗi lầm của ngành mình đang mắc phải.
Lời hứa của Bộ trưởng Bộ Y Tế sẽ đi về đâu sau 9 năm nữa? |
Em cần rất nhiều để có thể trở lại tư tưởng ban đầu, vậy làm sao em mới có thể?
Chưa kể em có thể sẽ mất thêm 1 năm nữa ở nhà điều trị và bắt đầu một năm học khác. (Theo quy định của BGD nghỉ quá tiết sẽ không được theo học tiếp mà phải ở lại học lại năm sau) tổng cộng em sẽ mất 10 năm cho chặng đường Đại Học Y và ra trường để có việc.
3 năm là thời gian mà em sẽ có để hoàn thành khóa học THPT và 7 năm để hoàn thành khóa học Đại Học Y, cái chặng đường ấy dài lắm.
Nếu có hồi phục em có học tốt, thì liệu cái mức điểm mà chỉ những người suất sắc mới có thể chạm tay tới có đến với Vi không?
Và liệu sau này, khi đỗ vào ĐH Y rồi, cơ chế, xã hội đổi thay, ai sẽ là người hướng cho cháu một công việc ổn định như lời bác Bộ trưởng hứa đây?
Xin trích nguyên văn câu nói của Bộ trưởng “Bác tin cháu sẽ học giỏi, học thật tốt. Bác sẽ giúp cháu thi đỗ vào Đại học Y, vì bác đã từng giúp nhiều người thi đỗ. Bác tin cháu sẽ làm được. Nếu cháu vào ngành y, bác sẽ tạo mọi điều kiện để cháu có một việc làm tốt”.
Chức vụ và nhiệm kỳ thì có giới hạn, nhưng lời hứa thì không có giới hạn nào cả. 5 năm là nhiệm kỳ của bộ trưởng, và hết nhiệm kỳ này nếu bác có chúng nhiệm kỳ sau đi nữa thì cháu Vi cũng chẳng đủ thời gian mà chạy theo Bác. Quy định vẫn là quy định, và người về hưu thì sẽ chẳng còn tiếng nói nữa. Có giúp cũng chỉ là lời giúp xã giao mà thôi.
Vì vậy, nếu có làm gì thì chỉ mong Bộ trưởng nên làm ngay bây giời, đừng hứa, lời hứa với chặng đường 10 năm dài lắm, rất dài là đằng khác. Trong 10 năm tới biết bao cơ chế đổi thay, biết bao người đi kẻ ở, biết bao nặng nhọc phiền toái đè lên đôi vai của cháu.
Mọi thứ chỉ có giá trị ở hiện tại, và một tương lai rất xa mà thôi, còn nửa vời nó chẳng là gì, chỉ là đống phế thải không ai trọng dụng.
Nếu lời hứa đưa cháu vào Đại Học Y của bác là sự thật, thì Bác sẽ làm cách nào, ưu ái cho cháu một số điểm tốt, hay ưu ái cho cháu một đề thi riêng, hay sẽ thuê giáo viên riêng kèm, dậy cháu để cháu có thể đỗ được ĐH Y.
Một lời hứa, có giá trị, là hiện tại, chứ không phải tương lai.
Chỉ mong sao Bộ trưởng giải quyết thấu đáo vấn nạn của ngành y tế, giải quyết hết những điều mà Bác sĩ cho là điều vô tình, không thể kiểm soát được trong các ca mổ của ngành đi.
Đừng để một ngành cứu người lại đưa con người ta đến với cái chết nhanh hơn bất kỳ ngành nào như thế.
Cứ vậy, xã hội sẽ mất lòng tin, người dân sẽ không còn tin vào bệnh viện tuyến dưới nữa. Họ sẽ cứ thẳng tuyến trung ương mà đi, khi đó, bao nhiêu điều phiền toái nữa sẽ lại sảy ra đây?
Hãy làm mọi thứ cho hiện tại, đừng để cho tương lai, xa lắm
Mr Hói