Thứ Ba

Tháng ba em đến Rồi anh bỏ đi....

Tháng ba, xin chào em, tháng mong manh mộng mị. Em đến rồi có phải đúng là em của tôi. Sao em lạ lẫm và khác xa với điều tôi nghĩ vậy.

Em của khi xưa êm đềm thắm thiết, khiến trái tim tôi luôn loạn nhịp khi em về. Vậy mà hôm nay em lại đến, anh chẳng cảm nhận nổi một chút hương vị của em nữa. Anh không còn thấy cái mùi hương man mát buồn, chút xe lạnh miên man khẽ lùa qua vai áo khi xưa em nắm giữ. Mà em của hiện tại làm anh ngột ngạt, anh thấy sợ em, anh không muốn mình phải đối diện với em của hôm nay. Lạnh lùng vô cảm, như muốn cắt anh ra thành trăm mảnh, rồi lại vô tình sưởi ấm trái tim anh bằng vài ba vạt nắng nhạt nhòa.

Tháng ba em đến Rồi anh bỏ đi....
Em giờ không còn đỏng đảnh mơ màng như khi ta vẫn gặp buổi ban đầu. Mà giờ ai đó đã thay thế vào tháng ba của anh khi xưa những nhọc nhằn chai sạn, những vu vơ quá đỗi lạnh lùng.
Bên em, anh không còn là anh của khi xưa nữa, vì anh sợ cảm giác phải bên em. Đau đớn thét gào trong con tim mộc mạc chảng thể cất nên lời.

Muốn buông lơi nhưng anh lại sợ em siết chặt vòng tay khiến anh nghẹn lại.
Muốn thoát ra nhưng chẳng thể tách rời. Tháng ba giờ với anh buồn lắm, cô đơn, sợ hãi đến tột cùng em biết không.

Và có đôi khi em còn chưa tới, anh vô tình chạm môi em bên ngõ, anh thầm ước một ngày được sánh đôi. Vậy mà em vừa tới anh đã muốn nhấc đôi chân nặng nề mà chạy chốn, anh không còn thấy em của khi xưa, em của hồn nhiên ấm áp, em của vạt nắng mai buông nhẹ qua hiên nhà, em của buổi chiều ta len qua từng ngọn cỏ, hoa vàng buông lơi.
Vậy là hết, hết cả một thời khi xưa ta mộng mị, buồn pha lẫn chút nhớ chút thương.
Tạm biệt em nhé! Tạm biệt những vấn vương!

Minh Trường