"Gửi chị, Người tình của chồng em!
Em phải mượn nick ảo của 1 chị trong nhóm để viết status này gửi chị, vì em biết chị cũng ở trong nhóm này và chắc chắn sẽ đọc được bài này của em, 3 chị chồng em cũng ở trong nhóm và có cả bạn bè của em nữa nên em không muốn dùng nick thật .
Chị à, đáng lẽ em không biết chị là người yêu cũ của chồng em, vì nhiều lúc em nghĩ chồng em thật sự quá tốt nết, quá tuyệt vời nữa. Từ khi có cái điện thoại iphone 6 ra đời là từ lúc đó em biết chồng em vẫn còn tình cảm với chị. Bình thường em vẫn hay vào facebook của chồng xem vì vợ chồng em không có gì giấu giếm riêng biệt cả, nhưng có lẽ chồng em cũng không để ý, ở chỗ tìm kiếm trên facebook ấy ạ, có chỗ "chỉnh sửa" em kích vào đó xem thì em thấy 90% là nick của chị được tìm kiếm hàng ngày, em thấy hơi buồn vì em cứ nghĩ chồng em chỉ yêu thương 1 mình em thôi.
Tâm thư đẫm lệ của vợ trẻ bị ung thư: "Em biết chồng em yêu chị, xin hãy đến thăm em một lần" |
Nhiều đêm 2 vợ chồng em nằm em giả vờ lấy máy chồng nghịch vào xem facebook, em thấy trên bảng tin hiện lên ảnh và bài viết của chị, em có đưa điện thoại hỏi chồng: "Bạn anh à, xinh thế, sao em không gặp bao giờ nhỉ?". Chồng em chỉ trả lời vớ vẩn bảo: "Ừ, bạn bình thường mà, cũng không thân nên em làm sao biết mà gặp".
Nếu như ngày trước thì em sẽ tin chồng em không nói dối, nhưng bây giờ em thấy hụt hẫng kinh khủng khiếp. Chắc chồng em cũng kể với chị là em bị bệnh rồi đúng không? Em đọc được tin nhắn 2 người nói chuyện với nhau, đáng lẽ em không nên đọc thì tốt hơn. Đáng lẽ chồng em không nên yêu em và cưới em thì chồng em sẽ không phải khổ như bây giờ. Chị nhớ cái hôm nghỉ lễ vừa rồi chứ, chồng em nhắn tin bảo chị: "Em đang đâu đấy? Anh mệt quá". "Em đang ở nhà với lũ trẻ, anh không đưa 2 đứa nhà anh đi chơi à, vợ anh sao rồi?", "2 đứa đi chơi với chị rồi, vợ anh đang ngủ, đêm qua chắc đau cả đêm không ngủ được, hôm qua anh đi công việc về muộn nên gần 12h mới về đến nhà, thấy vợ đang đau khóc nhiều mà anh không biết làm sao nữa, thấy mình thật vô dụng", "Thôi anh chăm sóc vợ cho tốt nhé, ngày trước mẹ đẻ em cũng bị như vợ anh, đau khổ lắm, động viên vợ nhiều đừng để vợ suy nghĩ nhiều. Anh ăn uống nhiều và đủ chất vào cho khỏe, em mua nho anh thích rồi đây này, chiều em mang qua quán cho anh ăn".
Còn rất nhiều tin nhắn nữa nhưng em không nhớ nổi, em biết bản thân em không có gì hơn chị , nhưng em lại đang làm chồng em mệt mỏi, nhưng vợ chồng mà, ốm đau ai chả muốn được người kia chăm sóc.
Có những lúc em muốn đi vệ sinh từ chiều nhưng em không nhờ ai đưa đi mà em vẫn cố nhịn đến đêm đợi chồng em về bế em đi vệ sinh. Chồng em chăm em tận tình từng tí, chỉ vì công việc mà không thể ở bên em cả ngày.
Ngày nào sớm thì 8 giờ về đến nhà lại thay quần áo lao vào con cái và vợ để cho bố mẹ nghỉ ngơi, con ngủ lại xoa bóp cho vợ. Chồng em quá tốt nên em cảm thấy em bị bệnh như thế này chỉ làm gánh nặng cho chồng thêm.
Em biết chị đã ly hôn lâu và đang qua lại với chồng em, 2 người vẫn hay gặp nhau. Em không thể chiều chồng em về chuyện chăn gối. Chồng em thì lại khỏe mạnh, nhu cầu cao. Bây giờ đang nằm viết những dòng này em chắc chắn 2 người đang ở với nhau. Em không trách chị hay trách chồng em ngoại tình, mà chỉ xin chị rằng sau này em có chết đi thì xin chị hãy thương 2 đứa con em như chị thương 2 đứa con của chị bây giờ, vì chính bản thân chị cũng mồ côi mẹ từ nhỏ vì bệnh ung thư, và con em cũng sắp rơi vào hoàn cảnh của chị ngày ấy. Chị hiểu cảm giác mồ côi khổ như thế nào phải không?
Em cũng thấy chị kể về dì ghẻ của chị đối xử với mấy chị em nhà chị như thế nào. Em biết chị đến với chồng em không phải vì tiền mà là vì chị yêu chồng em. Em nói thế này vì em biết sau khi ly hôn chị có thể tự tự mua nhà , tự mua ô tô, tự làm tất cả những điều mà em nghĩ một người phụ nữ khó có thể làm được.
Nhiều lúc em nghĩ ước gì em là chị, chị thật sự rất đẹp, rất xinh, hợp gu và hiểu chồng em còn hơn cả em. Cái kiểu chị nói chuyện với chồng em nó như là 2 vợ chồng ấy. Thân nhau và nhiều lúc em thấy chồng em không giấu giếm chị chuyện gì kể cả chuyện gia đình mình. Bình thường cho dù công việc có khó khăn thế nào cũng không về kể với em mà lại nhắn tin kể với chị. Em thích cái kiểu chị động viên anh ấy, chồng em kể với chị là đi uống rượu về mệt, thì chị lại bảo: "Lần sau anh đừng uống nữa, ăn nhiều mới tốt". Em lại nhớ đến em, bình thường chồng em uống rượu về kêu mệt thì em làm ầm lên và chửi: "Nốc cho lắm vào bây giờ kêu mệt"... còn nhiều chuyện nữa.
Em có hỏi mẹ chồng em về chị thì mẹ chồng em bảo lâu rồi không gặp vì chị và chồng em đều có gia đình rồi và còn hỏi em hỏi chị làm gì, có phải chị và chồng em có quan hệ với nhau không? Em bảo không phải, nghe nói chồng em có người yêu cũ nên tò mò.
Nếu mẹ chồng em biết thì chắc chồng em cũng không sống nổi vì tính mẹ chồng em rất nghiêm khắc, cho dù qua lời kể của mẹ và các chị trong nhà thì ngày đó chồng em rất hay đưa chị về ăn cơm và mọi người rất quý chị. Bản thân em bây giờ không có gì nuối tiếc ngoài 2 đứa con em còn quá nhỏ, em thường tưởng tượng nếu 1 ngày em chết đi 2 đứa con sẽ ra sao? Thật sự không dám nghĩ đến, thương con vô cùng, cho dù em sống chỉ nằm đấy như bây giờ thì ít ra con em vẫn có chỗ dựa dẫm, sau này em chết đi rồi con em sẽ bơ vơ.
Em chỉ mong rằng chị sẽ đối xử thật tốt với con em, em biết chồng em nếu không có tình cảm với ai tuyệt đối không bao giờ qua lại tình cảm nhiều như với chị. Có lẽ chị cũng biết điều đó, em mong rằng chị sẽ đọc được những dòng này của em và hiểu cho em.
Nếu có 1 ngày sắp xếp được thời gian xin chị hãy gọi điện cho em và tới thăm em một lần, em không oán hận hay trách chị và chồng vì em thấy bản thân em cũng không sống được bao lâu nữa. Nên em không muốn oán trách ai mà chỉ muốn tất cả mọi người vui vẻ. Miễn sao khi chồng em về nhà vẫn nâng niu cưng nựng em là em mãn nguyện lắm rồi. Em yêu chồng em từ khi chồng em vỡ nợ 2 bàn tay trắng xa bố mẹ ở Hà Nội lên Lạng Sơn nhà em lập nghiệp. Đến bây giờ chồng em thành công thì em lại sắp phải xa chồng em mà không được sung sướng hưởng thụ cùng chồng và các con. Em không có ý gì xấu cả, vì em biết chị cũng không thiếu gì thậm chí là chị rất giàu có. Xin chị hãy gọi điện cho em".
Xuyên Nhi