Thứ Ba

Hà Nội trong tôi bon chen nhưng cũng bình yên lắm!

Tôi cũng nhớ em! Nhớ những chiều tan tầm trên phố, nhớ ánh đèn cao áp chiếu dọi lối tôi đi. Nhớ ánh mắt thân thương trìu mến, và cả nhũng dỗi hờn ai đó vội đánh rơi.

Hà Nội Trong Tôi

Với tôi Hà Nội luôn có một vị trí nào đó rất đỗi thân thương, Hà nội là nơi đầu tiên tôi bước chân ra ngoài xã hội. Cũng là nơi đầu tiên tôi được anh trai chở đi vòng vòng bờ hồ để ăn kem Tràng Tiền.

Hồi ấy tôi vừa 18 tuổi chỉ toàn những con số và khô khan cứng nhắc, trông tôi khi ấy chả khác gì người rừng cả. Tôi xuống Hà Nội khi vừa kết thúc kỳ thi tốt nghiệp THPT được một tuần.

Hà Nội trong tôi bon chen nhưng cũng bình yên lắm!
Anh tôi khi ấy còn là sinh viên trường ĐH KTKT CN1, anh ở với một anh làm ảnh, tôi không biết chỗ anh, một mình từ nhà đi Hà Nội, để rồi khi bước chân xuống Hà Nội tôi như một con kiến bị lạc khỏi đàn không tìm được lối về với tổ.

Khi đó không có điện thoại nhiều như bây giờ. Ai giầu có lắm mới có con cục gạch to đùng của nokia. Tôi thì tất nhiên là không có, vì nhà tôi ở quê làm gì đã biết cái điện thoại di động là gì.

Vừa xuống xe, tôi tìm và gọi anh mãi không được, khi ấy hoang mang và có chút sợ hãi, cuối cùng tôi về chỗ một đứa em cùng quê làm ở Hà Nội. Cũng may tôi còn nhớ!

Hà nội đầu đời với tôi là sự troáng ngợp bởi con người và phố xá. Nhất là khu Hồ Gươm, nó đẹp đến lạ,khi ấy tôi tự nhủ, mình sẽ thi đỗ mai sau kiếm một công việc ở lại Hà Nội. Bởi tôi yêu Hà Nội mất rồi.

Tôi yêu con phố ngợp bóng cây và yêu những chiều ai đó dắt tay nhau cùng đi dạo phố. Yêu những gánh hàng rong vội vàng trong lối nhỏ, yêu tiếng dao bánh cúc khi về đêm, và yêu cả những con người nhiệt thành vì lý tưởng. Yêu lắm Hà Nội!

Thoáng trong ký ức xa xôi ấy cũng đã 7 năm có lẻ rồi, tôi vẫn yêu mến nơi này. Hôm nay tôi bắt gặp những chiếc xe thồ cồng kềnh đang trở những đóa Trà My trắng xóa, một đóa hoa nhỏ bé tầm thường lại khiến tôi say đắm. Tôi yêu sự giản đơn nhưng thanh khiết ấy.

Một đóa Hoa như đón như chờ một mối tình một ai đó ở rất xa xôi mà tôi còn nhớ!

Mỗi đóa hoa gộp lại thành từng bó, từng chùm trông thật đáng yêu! Hà Nội với những gánh hàng rong và cả những người trở hoa, nét đẹp cuộc đời đi len lỏi vào từng ngõ ngách, đã tạo nên cái riêng rất riêng của Hà Nội ấy.

Khi những đóa Trà Mi nở nụ cũng là lúc Hà Nội vào đông, cái xe lạnh đầu mùa pha lẫn sự bình yên làm Hà Nội trở nên thật đáng mến. Giống như đôi tình nhân đạp xe trên phố, hay những bước chân hạnh phúc bên nhau khi cùng dạo chung một con đường, tiếng lá rơi xào xạc pha lẫn cả tiếng gió rít khi đông về làm những cái nắm tay những nụ hôn càng chở nên ngọt ngào hơn.

Tôi cũng nhớ em! Nhớ những chiều tan tầm trên phố, nhớ ánh đèn cao áp chiếu dọi lối tôi đi. Nhớ ánh mắt thân thương trìu mến, và cả nhũng dỗi hờn ai đó vội đánh rơi.

Hà Nội là thế, bon chen nhưng cũng bình yên lắm, chỉ là đôi lúc bạn cứ để mình cuốn vào vòng quay ấy không thoát ra được. Rồi nỗi đau hay sự cô đơn đến tột cùng thì bạn vẫn chọn những nơi mà bạn cảm thấy bình yên ấy để chút giận hay gào thét với chính mình, với Hà Nội. Để quên đi một nỗi đau hay một lỗi lầm mà mình từng có.

Và với tôi cuộc sống luôn là vậy, là những vòng quay và những nối nhớ bước chân vội vàng khi ai đó quay lưng bỏ đi về một nơi xa lắm.

Hay là cái nắm tay ngượng nghịu của kẻ vô tình chạm vào nỗi nhớ, chỉ để thét lên rằng em Hà Nội!

Minh Trường/ Blogcamxuc.net