Có người nói với tôi rằng yêu là yêu mà thương là thương thế thôi, vậy mà bao lâu nay tôi cứ đi tìm cho mình danh giới giữa yêu và thương nó khác nhau thế nào? Tôi đã đánh đổi thời gian, suy nghĩ, và cả lý chí cho trái tim không loạn nhịp sai đường, cố gắn cho nó cái mác mặc định của chính mình, rằng tình cảm ta dành cho em chỉ là thương thế thôi.
Vậy là thương chỉ là một tình cảm mà đúng hơn, nó chỉ suất hiện chớp nhoáng ở một thời điểm nào đó mà thôi. Nếu cái lý do vì ai đó thương ai được tái diễn cả những năm tháng dài với nhớ thương mộng mị, với những nối vui buồn đan xen trong suy nghĩ và tâm hồn thì ở đó, thương đã bước xang một nấc thang mới đó là yêu.
Mà đúng hơn, ta đã yêu em như buổi ban đầu chứ không phải chỉ là lý do cho cả hai dễ nói chuyện và đỡ ngượng ngùng. Vậy khi đã tìm ra được câu trả lời cho chính mình thì ta sẽ làm gì đây?
Câu trả lời đã được tháo nút nhưng ta lại vướng vào cái nút mới của chính mình. Liệu có khi nào tình yêu chỉ là một hướng, đau đớn thay nếu nó chỉ là một hướng thì cuộc tình này có lẽ ta đã chọn sai đường.
Ai và ai có thẻ lấp đầy những khoảng rộng để chữa lành vêt “Thương” này đây? Sự sợ hãi bao trùm khi chính ta nhận ra rằng đó không còn là Thương người nữa rồi. Ta phải làm sao để người hiểu và ta phải làm sao để trái tim người trao về ta theo một lối đi nào đó mà cả hai có thể đón nhận?
Sự sợ hãi không phải vì ta yếu mềm, cũng không phải vì ta kém cỏi. Có những thứ đôi khi thà để nó ở đó chứ đừng bao giờ dời nó đi sang một nơi khác. Bởi biết đâu đó nơi mới, nấc thang mới lại là một thất bại nặng nề cho tình bạn tốt đẹp kia!
Ps: Tự sự trong lòng với chính ta
Minh Trường