Blogcamxuc.net xin gửi đến độc giả hành trình yêu 5 năm rất đỗi dễ thương và chân thành của cặp đôi 9X, qua bài viết của Thu Hà:
Mình muốn chia sẻ câu chuyện của bản thân "câu chuyện gắn với người lính và từng trải qua tình yêu học trò đầy mơ mộng".
Cũng chẳng có gì gọi là quá lãng mạn hay phô trương. Nó nhẹ nhàng, nhẹ nhàng theo năm tháng.
Sau 1 thoáng hồi tưởng mình ngẫm lại 1 quãng ngắn của cuộc đời mà mình luôn trân trọng và ghi nhớ: 5 năm (2011-2016). Không quá ngắn dài nhưng cũng không quá ngắn (và vẫn luôn tồn tại trong tương lai nhé) - hơi thô tục nhưng xưng hô tạm là "nó" vì là bạn thân mà.
Đến hôm cô giáo xếp chỗ ngồi: "Ô! Sao lại ngồi cùng thằng đen hôm nọ thế này, nhùng nhằng - thôi kệ ngồi đâu chả được. Dần dần, mãi 2 đứa mới lân la nói chuyện. Cứ thế 2 đứa suốt ngày chí choé, thỉnh thoảng nó lại nói cho câu thật đau. Tức không làm gì được, cho nó in đồng hồ khắp người. Chảy máu cho nó sợ thế mà nó vẫn chứng nào tật đấy, trong khi cả lớp gọi mình là chó mới điên.
Rồi cứ thế 2 đứa thân nhau bao giờ không biết. Buổi tối nào nó cũng nhắn tin, mà tin nhắn đầu tiên lúc nào cũng "thời khoá biểu ngày mai là gì mày", đến nỗi mình thuộc khung giờ. Nó hỏi TKB - thật ra biết nó có ý với mình đấy nhưng chắc vì mình vừa có người yêu nên nó không nói hay đề cập vấn đề gì (thật ra mình cũng thích nó mất rồi. Chỉ tại cái tính ẩm ương không dứt khoát với người kia, nhưng luôn chờ đợi từ nó 1 câu nói). Với suy nghĩ lúc đấy thì mình luôn nghĩ người yêu chỉ là 1 trò tiêu khiển chẳng có ý nghĩa gì ngoài mỗi ngày nhắn vài tin hỏi thăm nhau.
Có 1 hôm, 2 đứa đang nhắn tin trêu nhau, nó nói "tau thích mày đấy, mới vào lớp đã thích rồi nhưng tại mày vừa có người yêu rồi nên thôi vậy". Cứ nghĩ nó đang được đà trêu, "3 máu 6 cơn" quạc cho nó trận. Nó bảo từ giờ chả nói nữa nhưng sao mình tụt cả hứng. Cứ thế 2 đứa lặng lẽ hết lớp 10.
Lớp 11, hai đứa chuyển sang lớp khác, nhí nhẩm với nhau "tí mày ngồi luôn bàn 2 với tao nhé”. Cô chủ nhiệm vào xếp chỗ, 2 đứa không được ngồi cùng. Mình cũng liều "em ngồi cùng bạn cô ạ " và cô đồng ý. Hai năm trời thân nhau sáng đi tối về, đi học thêm vẫn đèo nhau con xe đạp cọc cạch nhưng mà vẫn vui.
Thu Hà và Văn Tài được xem là cặp “trai tài gái sắc” khi còn ngồi dưới mái trường phổ thông. |
Hai đứa hay đổi diện thoại cho nhau. Có hôm thấy gái nhắn tin hỏi thăm nó, không biết là ai nhưng cảm giác khó chịu, kiểu đang ghen dã man í. Ích kỉ không muốn ai nói chuyện với nó rồi tự dưng ấm ức sụt sùi, khóc lóc. Lên lớp nó hỏi mình lại lấy lí do tại người yêu tau. Chưa phải người yêu nhưng trong lòng thì đã coi nó là người yêu rồi. Cứ thế vậy đến hết lớp 11.
Hè đến 2 đứa vẫn gọi nhau đi học, đi chơi đều như vắt chanh (toàn nói dối bố, dối mẹ đủ lý do liên quan đến học thôi). Rồi nó bảo "tao thích mày, thật đấy", như mở cửa trong bụng và chờ đợi cũng đã lâu rồi nên mình chẳng ngần ngại mà đồng ý luôn (hai năm như vậy là quá đủ để hiểu nhau rồi).
Mấy hôm sau nó bảo " tao mua nhẫn tặng mày nhé!”, chả hiểu sao lại hồn nhiên "đợi tao lấy lí do bỏ thằng kia đã nhé! Tối về mình bỏ luôn (hơi phũ) nhưng thật sự không yêu mặc dù nó cũng rất chiều mình.
Biết nó yêu mình đấy mà lúc nào cũng tự hào vỗ vai mình xinh đẹp rồi đàn áp nó. Suốt ngày dỗi vặt, nghĩ nó không dám bỏ mình đâu mà.
Vì cái tính trẻ con lại hay lợi dụng, cứ nghĩ yêu là nó phải có nghĩa vụ chiều chuộng! Nó mua tặng vòng bạc, tham lam đòi vòng vàng, nó cũng tiết kiệm mua. Nào máy điện thoại, quần áo, giày dép, lúc nào cũng nghĩ mình xinh mình có quyền mà (giờ thì nó bảo mình xấu như ma đấy).
Thật sự nghĩ lại, nếu nó không chiều như vậy chắc cái tính như vậy thì bỏ nó sớm quá! Cứ thế trôi hết cấp 3.
Một bước ngoặt lớn của cuộc đời :
Nó thi đỗ vào trường đại học chính trị, mình cũng ra Hà Nội học. Học xa nó không quen tí nào, thấy nhớ đến ngột ngạt vì 6 tháng đầu nó lên Sơn Tây tập huấn. Tự dưng thấy yêu và nhớ nó hơn bao giờ hết, không còn hay dỗi vặt nữa thay vào đó càng ngày càng thêm trân trọng thời gian bên nó!
Trân trọng từng phút gọi điện thoại cuối tuần. Nghe thấy giọng đã vui lắm rồi! Thứ 7 tuần nào cũng cái điện thoại khư khư sợ nó gọi không biết, rồi hai đứa nghĩ đủ chuyện trên trời dưới biển, rồi nghe nó kể Mác Lê Nin! Chợt nhớ trước kia mình thật sự vô tâm, chỉ lợi dụng, lắm lúc thấy ớn bản thân ghê gớm. Giờ mới biết trân trọng nó, muốn chung thủy với nó mà không nghĩ sẽ thay thế bằng người khác.
Mình phủ kín mặt Facebook bằng hình ảnh 2 đứa. Không hẳn khoe khoang hay phô trương gì mà đơn giản mình muốn mọi người biết chúng mình hạnh phúc như vậy.
Cũng bởi con người lạnh lùng mà rất ấm áp đó đã làm bản thân thay đổi theo 1 hướng tích cực. Biết quan tâm, biết chia sẻ (Và mình còn nhớ câu nói 3 năm trước khi 2 đứa dỗi nhau nó đã quát 1 câu: "Tao không làm mày thay đổi được thì tau không làm người yêu mày nữa”. Giờ thì đúng là thay đổi được rồi).
Cặp đôi trẻ trong bài viết là Trịnh Thị Thu Hà (sinh năm 1996) và người yêu bằng tuổi Trần Văn Tài, cả hai đều sinh ra và lớn lên ở Bắc Ninh. |
5 năm bên nhau rồi mà lúc nào cũng thấy tình yêu luôn mới mẻ. Cũng chính vì xa nhau mới biết mình cao khả năng chờ đợi.
Thật sự mình không bắt đầu từ tình yêu người lính nhưng may mắn được trải qua nhiều lúc cũng tủi thân thật đấy, lại khó chịu vì thời gian eo hẹp. Cả tuần chỉ biết cặm cụi với công việc, học tập cho nó quên đi. Xa nhau như vậy mới cảm nhận được những giây phút ngắn ngủi, ngọt ngào và hạnh phúc.
Cũng không biết tại sao lại yêu con người mang màu áo xanh ấy, cũng không biết tại sao lại muốn chờ người ấy. Chắc chỉ đơn giản rằng yêu anh đến mức dù anh ở bất cứ đâu, đi tới bất cứ vùng đất nào em vẫn ở đây đợi chờ anh. Đợi anh hoàn thành nhiệm vụ, ước mơ của mình. Ở đây, em muốn gửi anh những tình cảm chân thành nhất, những nỗi nhớ đong đầy theo năm tháng và chỉ mong anh biết rằng: "Anh là ánh sáng cuộc đời em".
Trần Ngọc Bảo Linh
Đọc thêm: 29 Điều Bố Dặn Đừng Yêu Người Bắc Ninh