Người ta sống trên đời này vất vả bon chen, đấu đá lẫn nhau âu cũng chỉ vì miếng cơm manh áo. Cái đích người ta hướng đến rút cuộc cũng chỉ vì đồng tiền, cơm no áo ấm. Thế nhưng, người ta cứ mê mải làm giàu, tiền có chất thành núi, chết đi rồi cũng chẳng mang theo được. Tiền bạc cũng đều là hư vô".
Dưới đây là một câu chuyện nhà Phật vô cùng ý nghĩa về danh phận và tiền tài
Thời cổ đại, ở đất nước Nhật Bản, người nông dân bị giới quý tộc coi là “tiện dân”, tầng lớp hạ lưu trong xã hội. Thậm chí ngay cả việc xuất gia làm hòa thượng, họ cũng không có tư cách.
Lời Phật Dạy: Giàu nghèo cũng chỉ như nước chảy mây trôi mà thôi! |
Nhưng trong lễ cử hành nghi thức phong sư trụ trì, đột nhiên có một người từ trong đại điện bước ra, chỉ tay vào Vô Tam đang ngồi trên pháp đàn và giễu cợt: “Hòa thượng xuất thân tiện dân mà cũng được phong làm sư trụ trì, như vậy sao chấp nhận được?”.
Đang trong nghi thức trang nghiêm long trọng, đột nhiên có sự tình như vậy phát sinh, khiến chúng tăng lúng túng không biết phải xử lý làm sao. Họ cũng không có cách nào ngăn cản được người vừa nãy lên tiếng, vì vậy ai nấy đều im hơi lặng tiếng rơi vào tình thế nặng nề. Nghi lễ bị gián đoạn, bầu không khí tĩnh lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng động của một cây kim rơi xuống mặt đất.
Đối mặt với tình huống bất ngờ ấy, hòa thượng Vô Tam nở một nụ cười rồi thong dong nói:“Hoa sen giữa bùn nhơ!”.
Đây là một câu đối đáp tuyệt diệu. Tất cả những người có mặt tại hiện trường lúc ấy đều reo hò ủng hộ và trầm trồ khen ngợi. Người kia cũng không thể nói lại được gì nữa ngoài việc bội phục câu trả lời của hòa thượng Vô Tam. Buổi lễ lại được tiếp tục tiến hành. Mọi người sau khi biết được thân phận của hòa thượng Vô Tam, thậm chí còn kính phục ông hơn trước.
Kỳ thực, hết thảy phú quý hay bần tiện trên thế gian này cũng đều giống như nước chảy mây trôi. Vào mỗi thời khắc, nó đều không ngừng biến hóa, thay đổi.
Lương đầy ba kho, cũng chỉ là một ngày ba bữa;
Tiền có trăm vạn, ngày cũng chỉ sáng chiều;
Phòng ốc tiện nghi, cũng chỉ ngủ trong một phòng;
Tiền tài có nhiều, cũng ngày ngày phiền lo, quyền cao chức trọng, mỗi ngày vẫn phải đi làm;
Thê thiếp thành đàn, cũng chỉ là tham hoan một đêm;
Sơn hào hải vị, cũng chỉ cốt no đủ;
Vinh hoa phú quý, cũng chỉ là giấc mộng phù vân.
Dạy con, phải dạy cho thật tốt. Thạc sĩ cũng tốt, bán rau cũng được.
Sau này lớn lên, bình an là được. Phòng ốc lớn nhỏ, có thể ở là được.
Có danh tiếng hay không, miễn mặc được là được. Xe hai bánh hay bốn bánh, miễn đi được là được.
Ông chủ không tốt, chịu đựng một chút là được. Tất cả phiền não , miễn giải quyết được là được.
Kiên trì cố chấp, biết buông tay là đươc. Một đời người chỉ cầu bình an.
Không phải cứ nhất thiết là phải có tiền mới tốt. Nói được làm được, cuộc đời sẽ thay đổi.
Thị thị phi phi, trời biết đất biết. Tu phúc tu đức, ngày một tốt hơn.
Nói nhiều nói ít, hiểu được là được. Vạn vật trong trời đất, thuận theo tự nhiên.
Rất nhiều sự việc nghĩ thoáng một chút là được. Ai ai cũng tốt, mỗi ngày sẽ tốt đẹp.
Anh tốt tôi tốt, cả xã hội sẽ tốt đẹp. Tóm lại một câu, biết đủ là tốt rồi.
Đời sống được bao lâu? Sao ta phải tranh đua với đời?
Khó giải quyết nhất vẫn là ở một chữ “Tranh”.
Thế giới đầy rẫy hỗn tạp, tranh chấp, cướp đoạt , đố kị , oán hận, mưu mô tựu chung cũng chỉ vì một chữ tranh. “Tranh nhau ngoài sáng, âm thầm đấu đá trong tối” tranh để có được lợi lớn nhất, từ lớn đến nhỏ, hôm nay tranh, ngày mai tranh, anh tranh , tôi tranh, tranh đến tranh đi gà bay chó sủa. Người ngã ngựa đổ, đến cuối cùng chở về với cát bụi, thoát khỏi hồng trần, chỉ còn lại lòng ích kỉ đố kị.
Nếu như nghĩ thoáng một chút, không tranh với đời, xem nhẹ được mất,hạ thấp mục tiêu xuống, xem nhẹ danh lợi ; biết suy nghĩ cho người khác… thì sống sẽ nhẹ nhàng hơn nhất nhiều. Trong cuộc sống có rất nhiều lý do để không tranh, nhưng chỉ vì dục vọng cá nhân như rắn núp trong bụi cỏ, không ngừng gặm nhấm trái tim con người.
Khi nắm trong tay tiền , quyền, thì lại không thể níu giữ được hạnh phúc. Có được danh tiếng rồi, lại chẳng thấy hạnh phúc như khi xưa. Tranh cãi giành được phần thắng, lại chẳng thấy được sự bình an. Cho nên mới nói, tranh đến tranh đi, đến mức người sống ta chết , không được vui vẻ cũng chẳng thấy hạnh phúc và bình yên. Chỉ có phiền não, đau khổ, oán hận cùng với dày vò thân xác. Không tranh đua nữa không phải được rồi sao?
Đứng trước sinh-lão-bệnh-tử trong đời người, thì giàu hay nghèo của con người thế gian cũng đều yếu ớt, vô lực. Tâm hồn cao thượng và đạo đức cao quý mới là điều quý giá nhất của một người.
Theo Phong Linh/ blogcamxuc.net