Một bài thơ hay, và đoạn đầu rất quen...giờ được viết tiếp thành một câu chuyện tình có cái kết...
Em ngược đường, ngược nắng để yêu anh
Ngược phố tan tầm, ngược chiều gió thổi
Ngược lòng mình tìm về nông nổi
Lãng du đi vô định cánh chim trời
Em ngược thời gian, em ngược không gian
Ngược đời thường bon chen tìm về mê đắm
Ngược trái tim tự bao giờ chai lặng
Em đánh thức nỗi buồn, em gợi khát khao xanh
Một chiều ngược gió... |
Chợt sững lại trước cây mùa trút lá
Trái đất sẽ thế nào khi mầu xanh không còn nữa
Và sẽ thế nào khi trong anh không em?
Em trở về im lặng của đêm
Chẳng còn nữa người đông và bụi đỏ
Phố bỗng buồn tênh, bờ vai hút gió
Riêng chiều này – em biết, một mình em...
Có một ngày đường phố chỉ một chiều
Em không phải ngược đường để yêu anh như thuở trước
Gió sẽ không quất vào mặt người những lằn roi đau buốt
Mà khe khẽ thì thầm những bản tình ca!
Có một ngày
Ngày ấy sẽ không xa
Em không ngược phố giờ tan tầm
Che mình râm bóng nắng
Không ngược trái tim tự bao giờ chai lặng
Kể cho anh nghe điều thì thầm những ước mơ xanh!
Em sẽ không như cô bé năm nào đã ngược nắng yêu anh
Mà sẽ nói cùng anh rất nhiều khi phố chỉ một chiều
Mùa rụng lá…
Để rồi tựa vào vai anh yên ả
Đêm sẽ không buồn
Nghe em kể chuyện ngày qua!
Có một ngày
Ngày đó sẽ không xa
Phố xá rộng thênh thang
Anh nắm chặt tay em một chiều trên phố
Nhắc lại chuyện ngày xưa, thời của người đông và bụi đỏ
Có một người nông nổi ngược thời gian!
***
Em không cần ngược đường ngược nắng để yêu tôi
Cũng chẳng phải ngược phố tan tầm ngược chiều gió thổi
Sẽ không cần những phút giây tìm về nông nổi
Khi Tình yêu ta đã vỡ mất rồi.
Nước mắt nào mặn đắng trên môi
Ngày chia li bụi đường lem gót nhỏ
Để những lời yêu vẫn còn bỏ ngỏ
Của một trái tim mê mải những dại khờ
Tôi bỗng thành gã họa sĩ ngu ngơ
Kiếm tìm hoài một Đôi Hài Lem Bụi
Vẫn biết người đi sẽ chẳng hề quay lại
Chỉ dám vẽ lên những tưởng tượng không lời
Sẽ chẳng thể nào em trở lại bên tôi
Một tình yêu đâu cần hai bến đỗ
Nhưng tim tôi dẫu chia làm hai nửa
Nửa tim nào sao cũng có hình em…
Bài thơ này viết cho những êm đềm
Hay sóng gió của một thời xa vắng
Thời vụng dại ngọt ngào và cay đắng
Của niềm yêu đã hóa trăng tàn…
(Anh Prince)
***
Em ngược đường, ngược nắng để yêu anh
Ngược phố tan tầm, ngược chiều gió thổi
Ngược cả lòng mình tìm về nông nổi
Lãng du đi vô định cánh chim trời
Em ko còn "ngược đường, ngược nắng để yêu anh"
Ko những hờn ghen, bão giông, khắc khoải
Em trở về giữa bộn bề, mê mải
Lối em đi giờ ngược lối anh về
Anh thẫn thờ nhặt nắng dưới cơn mưa
Đợi em về vẽ cầu vồng bảy sắc
Cơn mưa phùn nhạt nhòa nước mắt
Dáng em mờ nỗi nhớ xanh xao
Em sẽ ko còn ngược lại nữa sao?
Mà xuôi về chốn bình yên khác ấy
Bàn tay anh vẫn gầy biết mấy
Tấm lưng này không che gió nổi cho em
Anh lắng nghe tiếng thở của đêm
Tiếng em cười xa dần trong kí ức
Anh ngược về lục tìm trong thổn thức
Nông nổi một thời, nông nổi để mất em...
Nguồn ST