Giờ này Hà Nội lạnh lắm bố ơi, miền Trung chắc lạnh lắm phải không bố?.
Hà Nội lạnh con cuộn tròn trong tấm chăn, Hà Tĩnh lạnh bố dậy sớm đi nhổ mạ. Hà Nội mưa con đăng satatus buồn, Hà Tĩnh mưa bố đi giăng lưới bắt cá về kho.Ngày còn nhỏ, con có một ước mơ lớn thật nhanh, học thật giỏi, vì sao ư? Để rời khỏi dải đất miền trung nghèo khó này, để không phải sống một cuộc sống vất vả. Khi mà xem ti vi con ước lắm những bộ đồ xinh đẹp, những món ăn ngon. sao người ta trắng trẻo xinh đẹp thế kia mà con đen nhẻm hả bố, vì sao quê mình nghèo vậy bố, vì sao, vì sao hả bố?.Tuổi thơ của con không có công viên, sở thú, không rạp chiếu phim,tuổi thơ của con là những trưa nắng hè rát bỏng không ngủ đi vặt trộm xoài, là những ngày đông rét cắt da cắt thịt với manh áo mỏng đến trường.Tuổi thơ của con còn là những lằn roi bỏng rát khi bỏ bài vở đi xem ti vi.Tuổi thơ của con có gia đình bên cạnh, bố dạy con cách sửa đồ điện, cách sửa máy bơm,….bố thường nói con gái phải học nhiều gấp bội con trai, để sau này không phải dựa vào ai.
Thư gửi bố: Con tự hào về miền đất khô cằn đã sinh ra con... |
Con làm bài tốt đúng không bố, con ra được Hà Nội rồi bố à.Mẹ vui mừng bán lúa dự trữ cộng thêm con nghé con gói gắm cho hai bố con đi nhập học. Mười tám tuổi nhưng con còn dại khờ lắm phải không bố? đêm đó con vui mừng khôn xiết, cuối cùng con cũng được “đi” khỏi mảnh đất mặn mòi vị mồ hôi này, thế giới ngoài kia chắc đẹp lắm.Ngày nhập học, Hà Nội đón hai bố con bằng một cơn mưa, sợ đắt đỏ, sợ gạo không sạch bố mang cả bì gạo nặng cho con gái. Người ta nhìn gì vậy bố?, tay xách bị mang, vác thêm bì gạo, “ta dân quê họ nhìn thế thôi con”.Xong xuôi thủ tục bố dặn con nhiều thứ, rồi lên xe về quê.Phải tự lực cách sinh nha con gái.
“- Bố ơi con không nói được giọng Bắc, các bạn cười con giọng nặng trịch”
-“Mồ hôi, nước mắt sao không nặng hả con, cố lên con gái”
- “Bố ơi Hà Nội đẹp quá, có hoa sữa thơm lắm, thành phố toàn nhà cao tầng thôi”
-“Gắng lên con gái, sau này mà làm người Hà Nội”
Cứ thế những ngày tháng ở cái đất Hà Thành này, một đứa con gái dân quê chính hiệu như con mải chơi, mải ngắm Hà Nội bởi nó đẹp quá, náo nhiệt quá, nó cuốn con vào mọi cuộc chơi. Con sung sướng vì không phải thức dậy vào năm giờ sáng, mùa đông này con không phải đi cấy, con cũng sẽ trắng ra, sẽ xinh đẹp hơn, con sẽ khoe thành phố đẹp thế nào với cái lũ da cháy như than.Nhưng mà bố ơi, có khi con lại nhớ nhà đến da diết, nhớ gia đình, nhớ cái nắng dữ dội của một thời đầu trần, chân đất, nhớ con cá rô kho quẹt.Cứ đến mỗi chiều thứ bảy nhìn các bạn chuẩn bị về quê con lại chạnh lòng, bao giờ cho đến tết, đến hè để con về quê hở bố? Con đi học nhà mình lại vất vả thêm. Tóc bố đã nhuộm màu muối tiêu rồi, qua cái ngưỡng nửa cuộc đời mà vẫn oằn lưng xuống nuôi con gái ăn học.
Bố ơi, xa nhà thì mới lớn được phải không bố? Con tự hào về miền đất khô cằn đã sinh ra con. Con có thể tự chăm sóc cho bản thân mình giữa mảnh đất bon chen này. Bây giờ con mới hiểu từ ngày bé tại sao bố lại dạy con gái nhiều thứ đến thế, bố lo con không tự lo cho bản thân mình phải không bố? Bây giờ con mới hiểu tại sao người ta nói Hà Nội hoa lệ bố ạ. Hoa cho những người giàu có, thành đạt cuộc sống ở nới đây không khác gì tiên cảnh, còn những mảnh đời cực nhọc khó khăn Hà Nội là nỗi buồn , là nước mắt, là bon chen mưu sinh.Con sẽ gắng học thật tốt, con sẽ không để nước mắt bố chảy ngược vào trong, những tháng năm qua bố mẹ đã mệt mỏi lắm rồi.
Con gái bố nhất định sẽ làm được,
Hà Nội , ngày mưa lạnh
Con gái của bố !
Tác giả: Nguyễn Thị Phượng – Tỉnh Hà Tĩnh