Bữa cơm chiều!
Nhà u ám nhìn cô liêu đến lạ
Ăn tết xong mỗi đứa đi mỗi ngả
Vãn xuân rồi nghe lạnh giá chiều hôm
Hai ông bà vẫn ngồi đó ăn cơm
Bà thương ông cố đơm đầy cho nóng
Thế nhưng ông vẫn thẫn thờ trông ngóng
Mắt đượm buồn nhìn vô vọng xa xăm
Bữa cơm chiều! |
Cơm xới rồi sao ông lại không ăn
Để lâu nguội hạt khô cằn khó nuốt
Nhẹ mỉm cười ông thở dài rồi ước
Giá lúc này chúng nó được ở đây
Để lâu nguội hạt khô cằn khó nuốt
Nhẹ mỉm cười ông thở dài rồi ước
Giá lúc này chúng nó được ở đây
Thì nhà mình sẽ vui vẻ tối ngày
Chứ không buồn như thế này bà ạ
Cũng chỉ vì gia đình mình vất vả
Vì đồng tiền chúng nó phải làm xa
Rồi cuối năm chúng nó lại về nhà
Tới lúc đó gia đình ta ấm áp
Nhẹ thở dài ông mỉm cười rồi đáp
Liệu chúng mình còn sống được bao lâu ?
Biết bao giờ mình đông đủ bên nhau
Để cuộc sống tăng thêm màu hạnh phúc
Bà hiểu ý khéo léo rồi khẽ giục
Cầm bát cơm khẽ múc vội muỗng canh
Ông ăn đi cho cơm dẻo ngọt lành
Ăn thật nhiều rồi nhanh tôi còn dọn
Một niềm vui giản đơn mà chưa trọn
Để giờ đây vang vọng tiếng thở dài...!!!
Đáp từ:
Tôi biết rằng chúng nó bận làm ăn
Cũng xuôi ngược với hàng trăm công việc
Nhưng Bà ơi, sao lòng tôi da diết?
Tình trẻ già, cứ cách biệt Sơn Khê
Tôi muốn rằng, thi thoảng chúng về Quê
Bỏ sau lưng những bộn bề, lo nghĩ
Tạm lánh xa ánh đèn màu Phố Thị
Đưa cháu về, thằng Cu tý gặp Ông
Tôi đã già, và yếu Bà biết không?
Sợ một ngày chẳng kịp trông thấy mặt
Từng đêm dài, nỗi cô đơn hiu hắt
Hơi thở dài, tôi chôn chặt Bà ơi
Bà ăn đi, cho bát cơm nó vơi
Thôi cuộc sống, là muôn đời vẫn thế
Bà chăm Ông, qua bão giông dâu bể
Con xa nhà, chữ hiếu lễ cũng xa.
Nguồn: Trần Long - Lê Văn Bình