Các ông có bao giờ để ý là, con vợ mình hồi nó còn trẻ, ngày lễ tết được thưởng, nó tíu tít rủ bạn bè nó đi mua sắm, săn sale tung trời, tha lôi chui rúc từ shop mặt phố tới những shop online tận thôn cùng ngõ hẻm để sắm đồ diện tết, cứ có tiền là đốt vào giày dép quần áo trang sức các kiểu... Nó sống như điên dại, vô tư đéo phải nghĩ ngợi cái củ lồl gì trên đời. Kiếm bao nhiêu mặc sức tiêu pha cho sướng. Mẹ, đời ngắn choằn mà! Sao phải khổ?
Lúc lấy mình,
Ban đầu, tiền thưởng tết, nó vẫn sắm một ít đồ cho nó, còn lại thì nó ngồi suy tính chia ra từng khoản, tiền về thăm nội, tiền về thăm ngoại, tiền lo đồ tết, nhà cửa, lì xì lũ trẻ...
Dần dần, mình thấy nó lo cho nó ngày một ít đi. Soạn tiền cho nội ngoại và những việc cần thiết xong, nó để dành một phần để tiết kiệm cho cuộc sống sau này...
Đừng bao giờ chửi vợ ăn hại, hãy xem cô ấy đã hi sinh những gì cho bạn... |
Các ông có bao giờ để ý không? Con vợ mình nó chẳng còn được sống cho riêng mình nó nữa. Dù mình không hề bắt nó hay muốn nó như vậy, mà là nó tự nguyện, nó tự nguyện hết.
Hôm trước đi làm đợt cuối năm về, mình đưa nó chút tiền bảo nó cất đi vun vào vốn liếng năm sau làm ăn, với gửi thêm tiền vào sổ tiết kiệm để dùng sau này con nó đi học. Thì mình giữ lại một ít. Mình đi tìm mua cho nó đôi giày với cái áo khoác, đặt cho nó thỏi son với hộp phấn nước đéo gì ấy hàng hiệu sang chảnh tí. Mình mang về tặng nó, bảo là quà tết cho vợ này.Ôi địt mẹ ức nhất là nó chửi mình như một con chó luôn. Tổ sư nó. Vì giày mình mua bị rộng mà cái shop đấy đéo còn size để đổi cho. Áo thì nó nhìn cái là nhè mồm ra bảo lại mua đắt lòi ra phải không? Nhà bán quần áo đi mua làm đéo gì? Tôi mặc áo của nhà cũng được. Mua son hiệu làm mẹ gì đây tận 8-900 1 thỏi? Son tôi tự làm dùng chứ mua làm méo gì? Con ỉa ra mặt suốt ngày lấy đéo đâu thời gian mà đánh phấn? Ông bị thần kinh à???
Nó chửi thành diễn văn luôn còn mình đần mặt ra nghe.
Nghĩ ngày xưa mỗi lần mình tặng quà, nó hào hứng nhận và ôm chầm lấy mình hôn hít cảm ơn mà thấy giờ nó sao quá khác.
Đêm mình dỗi nằm ôm con đi ngủ trước.
Hé mắt nhìn thấy ở góc nhà nó bật đèn bàn lôi giầy ra lau, xỏ tất đi thử, rồi thử màu phấn và son, lục mấy cái váy ra mặc cùng áo mình tặng để xem cái nào đẹp cái nào hợp thì treo riêng ra cạnh tủ tết sẽ dùng. Nó cười, ngắm nghía, và cất những thứ đồ mình mua cho rất cẩn thận.
Vợ mình vậy đấy. Mình hiểu nó trong lòng bàn tay.
Không quan tâm nó, ko dành cho nó vài món quà nhỏ, chắc nó cũng không cần, không để ý đâu. Nhưng nếu có thì nó sẽ hạnh phúc lắm.
Đàn bà con gái bọn họ thế đấy. Chỉ giỏi chửi ra rả, chỉ giỏi nói "ko thèm!", nhưng thâm tâm thì luôn cần những niềm vui nhỏ nhoi như thế.