Cuối tuần rồi, trên 1 số diễn đàn mạng xã hội lan tỏa hình ảnh về nhóm chiến sĩ cảnh sát cơ động Thanh Hóa đã biếu tiền, kêu gọi người xung quanh quyên góp, giúp đỡ bác bệnh nhân đau chân, đi khám bệnh hết tiền về nhà. Việc làm đó đã nhận được sự hưởng ứng của nhiều người. Và từ 100 nghìn ban đầu của chiến sĩ cảnh sát, số tiền ấy cứ lớn dần lên. Đến mức, anh tài xế taxi, người nhận chở bác bệnh nhân nghèo trong túi còn có hơn trăm nghìn từ thành phố Thanh Hóa về huyện Như Thanh cũng xin được giảm cho bác 100 nghìn trừ vào tiền cước. Những nghĩa cử cao đẹp đọc lên khiến ta ấm lòng.
Về phía bác bệnh nhân, khi đã được giúp đỡ chút tiền, một số chiến sĩ mua bánh, nước uống biếu bác để ăn đi đường, nhưng bác không lấy, xin được thanh toán. Điều đó phần nào nói lên được sự tự trọng, đàng hoàng của người đàn ông đau yếu này.
Hành động ấm lòng của chiến sĩ khi lan tỏa trên Facebook đã nhận được gần 2.000 lượt thích khi một diễn đàn facebook chia sẻ lại. |
Lần này, đọc xong những bình luận đó, không hiểu sao tôi lại thấy thương những con người ấy. Thương vì họ đã không còn mở được lòng mình để đón nhận những tươi đẹp xung quanh. Thương vì họ có những cặp mắt đã thành “cố tật”, chỉ biết nhìn đời với sự hằn học, hoài nghi, đố kỵ. Càng thương hơn khi thấy họ do kém duyên mà chưa được biết đến câu thơ nổi tiếng: “Nếu cuộc đời toàn những chuyện xấu xa, thì tại sao cây táo lại nở hoa”?
Nhiều người chứng kiến sự việc cùng quyên góp tiền cho ông đi taxi về nhà. |
Bạn đọc Chiến Văn