Tu là TỈNH THỨC chứ không mê, các Thầy là người dẫn đường sao lại dẫn chúng sinh vào cơn mê này?
Những hình ảnh đám đông nhốn nháo cướp giật lộc đền, đình, miếu, chùa đang ngày càng trở nên báo động. Tại sao lại có thực trạng này, có thể đó là vì cả Tu sĩ lẫn Phật tử không học nên không biết Phật dạy gì, Phật bảo phải hành xử thế nào!
Thêm nữa là vì thiếu hẳn nền tảng văn hoá ứng xử căn bản của con người đơn thuần nên làm gì cũng phản cảm, hỏng việc! Mà việc gì chứ việc một bộ phận không nhỏ người dân Việt Nam mình phản cảm trên các phương tiện truyền thông, báo chí lâu nay đã thành phổ cập "xã hội hóa" mất rồi.
Tu là TỈNH THỨC chứ không mê, các Thầy là người dẫn đường sao lại dẫn chúng sinh vào cơn mê này |
Còn các vị Giảng Pháp do mình tự vẽ rắn thêm chân, thêm râu thêm ria, phân biệt ăn chay với ăn mặn, rồi toàn giảng toàn dẫn vào râu ria và chân đuôi đó mà quên đi cái cốt lõi căn bản của Đạo Phật là rèn luyện tâm Từ Bi Hỷ Xả, Chánh niệm, Tỉnh thức thì nhiều, nó đã và đang mọc lên như nấm sau mưa biến Đạo Phật thành một mê hồn trận cuốn bao người bước vào chánh niệm thành: nửa mê, nửa tỉnh, thành như bị thần kinh, hoang tưởng xa vời với thực tại con người "buôn thần, bán thánh"!
Nhiều ngôi chùa đẹp đẽ nơi trung tâm đô thị trở thành một Trung tâm thu tiền công đức thập phương hàng tỷ đồng mà chẳng có một tu sĩ nào tu tập. Hoặc nhờ tiền thí chủ xây chùa giống như một Phủ để các Tu sĩ sống như địa chủ mà chả biết làm gì để Hoằng Pháp độ sinh giáo hoá dân chúng hướng Thiện và cứu giúp đau khổ Thế gian ngoài vài buổi lễ tụng kinh cầu cúng. Thế nhưng lại khăng khăng đóng chặt cấm cửa không cho ai đó có đức độ tổ chức các buổi giảng Pháp ở CHÙA CỦA TÔI.Các học giả và hành giả thì nắm râu, chân và đuôi để luận để hành để viết sách để diễn giả với lại chê này nâng kia thì vô kể đông đảo hơn quân Nguyên. Sách thì ai muốn viết gì thì viết, tìm được đường xuất bản được là xuất bản, thành tài liệu để tra cứu trích dẫn...
Thế thì làm sao mà chẳng nên nỗi? Cái hậu quả nào cũng có nguyên nhân của nó!
Đạo Phật giúp lòng người, tâm hồn trở về với tự nhiên vốn có của đất trời, giúp những ai lầm đường lạc lối có thể quay đầu bằng Trí Tuệ của Đạo Pháp chứ không nằm ở mê tín dị đoan.
Nếu Thầy và các phật tử đã có ít nhiều biết qua 4 Pháp trong Tứ Niệm Xứ thì sự việc không phải dở khóc dở cười đến thế.
Ví như đường đời bằng phẳng cả
Anh hùng hào kiệt há chi ai.
Cửa chùa là nơi không có Tham - Sân - Si vậy đi tranh cướp để có được há phải chẳng là đang tự mình đưa mình vào tội lỗi hay sao? Còn người gây nên những tranh cướp ấy liệu có phần nào thấu hiểu cho nghiệp, nhân quả luân hồi của chúng sinh đang mắc phải?
Adi đà phật!
Nguyễn Trường