Từ vài tháng trước và liên tục cho tới hôm nay, nhiều mẹ gửi qua inbox, nhắn rằng chị phải share, phải lên tiếng để lôi lão già Vũng Tàu này và những tên khốn kiếp xâm hại trẻ em này ra ánh sáng.
Vài ngày nay đã có mấy tờ báo gọi gọi đt, gửi mail đặt tôi viết bài gấp.
Tôi khẳng định tội phạm ấu dâm là tội ác kinh tởm, nhưng với Minh Béo, tôi chỉ thẳng mặt mà chửi, vì MB đã được kết án, và nạn nhân của Minh Béo đã được chính phủ Mỹ bảo vệ.
Còn những em bé lớp 1, mẫu giáo này tôi chưa chắc chắn các bé đó đã được bảo vệ tốt chưa. Việc share ồn ã thông tin có thể nguy hiểm cho chính nạn nhân.
Hãy lên tiếng! Nhưng lên tiếng như thế nào? |
Các bạn có sợ là việc share khắp nơi những hình ảnh này có nguy cơ lộ dấu vết nạn nhân ko? Tôi đã đọc bài viết nói mẹ của cô bé Vũng Tàu đang rất tổn thương và chỉ muốn chuyển nhà đi nơi khác, thậm chí ra khỏi VN. Mấy tháng trước, khi cộng đồng mạng kêu gọi share đơn kiện và clip, tôi đã sợ hậu quả này. Và bây giờ thì đúng thế.
Sau cơn sóng share, chắc chắn cuộc sống của các bé sẽ bị xáo trộn, dù viết tắt tên thì lúc này là hàng trăm người đã biết cụ thể cháu bé là ai. Những ánh mắt, những lời hỏi thăm, những quan tâm thô lỗ đó, coi như cháu bé bị hiếp dâm thêm lần nữa bởi những kẻ hiếu kỳ.
Tôi tin, chắc chắn những vụ XHTD đang được điều tra. Tuy nhiên nguyên tắc của mọi vụ điều tra ko thể chỉ dựa vào lời khai của nạn nhân được, dù nạn nhân là một em bé trong sáng, đang ở tuổi thiên thần. Nhiều người nói share để gây sức ép với chính quyền. Nhưng nếu sức ép của công chúng quá lớn, công an và tòa án có thể vội, có thể sai. Mà sai thì người vô tội bị oan, và kẻ khốn kiếp thì nhởn nhơ và tiếp tục gây án cho những em bé khác.
Tôi biết tất cả các báo đã vào cuộc. Các hội bảo vệ trẻ em cũng đã vào cuộc. Nhiều cuộc hội thảo đang gấp rút tổ chức. Những chiến dịch ký tên đừng im lặng, cất tiếng nói.
Nhưng chúng ta có đang đòi hỏi qúa đáng không, nếu bắt những nạn nhân đầy thương tích, và đang gục ngã, phải đứng dậy, và đứng ở đầu tàu, giữa cơn đại hồng thủy ồn ào thế này?
Bé cần được giảm chấn tối đa, và người mẹ lúc này cần được ở bên con trọn vẹn, yêu thương và bình an nhất, chứ không phải là nay trả lời báo này mai phải đi trả lời PV báo kia.
Để lắng nghe tốt thì phải tĩnh lặng, và được an toàn. Cũng như việc biểu tình, đã có nghiên cứu rằng, càng an toàn thì càng có nhiều người đứng lên tham gia biểu tình. (Ở Bolivia, một gã khốn cưỡng hiếp 50 trẻ em trước khi có một em dám nói ra (trong Brisa nhỏ bé)).
Hãy phẫn nộ. Chúng ta có quyền phẫn nộ. Nhưng làm sao để sự phẫn nộ này không gây khó khăn cho việc tìm kiếm thủ phạm, và giảm đau thương cho nạn nhân nhất.
Và cũng sợ rằng, sau khi phẫn nộ và lên án đanh thép, sục sôi nhân danh thực thi công lý trên FB, chúng ta nghỉ ngơi, như bác nông dân cày xong thửa ruộng. Lại tiếp tục đi nhậu nhẹt, đi kiếm tiền, lại tiếp tục để con cái mình bơ vơ.
Không, việc lớn nhất cuả chúng ta cũng còn đó. Là bảo vệ nạn nhân, hỗ trợ để nạn nhân lành vết thương, cả về thể chất lẫn tâm lý, và nhất là tâm lý. Và thêm nữa, ghê sợ tội ác không ngăn chặn được hết tội ác, mà chính cha mẹ, phải học những bài học để con bảo vệ mình, cho dù rất nhiều kiến thức trong đó trái ngược với những tập quán truyền thống của mình, hic hic. (Bạn Nguyễn Phúc Anh mới đưa ra tài liệu, trong hàng ngàn năm dài, xã hội VN đã quen kết hôn sớm, dựng vợ gả chồng khi còn là trẻ em. Tới tận ngày 11 tháng 05 năm 1976, VN mới bắt đầu ghi nhận quan hệ tình dục với người dưới 16 tuổi là một TỘI hình sự)
Nên nhớ là khoảng 93% những tội phạm LDTD là người quen, người thân, họ hàng... Thậm chí có tài liệu nói tới 37% các vụ LDTD TE là do chính phụ huynh của em ấy thực hiện. :'( Đừng nghĩ chỉ cần dạy trẻ phòng tránh người lạ là xong.
Và thêm nữa, có nên tìm những biện pháp phòng bệnh, để những tên bị chứng ái nhi kiểm soát mình, không đi lạm dụng trẻ em, bởi dù sao đây cũng là 1 bệnh bẩm sinh!
Nguồn: Thu Hà