Có một thầy phong thủy thường giúp người ta chọn nơi ở sao cho may mắn nhất. Ông luôn tin rằng một ngôi nhà đặt ở chỗ đắc địa mới có thể thay đổi vận mệnh con người theo hướng tốt lên.
Một ngày nọ trên đường đi xa, trời nắng gắt và lạc vào nơi hoang vu, thầy phong thủy đã uống hết nước mang đi, đường dài vô tận, khiến ông mệt mỏi và khát khô cổ. Ông cố lê bước trên đường hy vọng tìm được nơi có thể xin nước uống và tạm nghỉ. May mắn thay một lát sau thầy phong thủy nhìn thấy 1 ngôi nhà chắc của nông dân nào đó nằm một mình ở nơi hoang vu này. Ông dừng lại và vào đó xin nước uống. Một phụ nữ từ trong ngôi nhà bước ra, thấy có người nhìn mệt mỏi, xin nước uống, vội mời vào ngồi nghỉ. Tiếp đó bà nói: Mời ông chờ lát, tôi sẽ mang nước ra ngay”. Tuy nhiên thầy phong thủy ngồi mãi mà chưa thấy nữ chủ nhà bước ra với bát nước cho ông giải khát. Ông bắt đầu băn khoăn không hiểu có chuyện gì.
Câu chuyện về bát nước khiến thầy phong thủy còn phải nể phục |
Khi ấy ông cảm thấy rất tức giận và nghĩ: “Thật là một người đàn bà xấu xa. Ta khát thế này chỉ xin một bát nước thôi mà bà ta để chờ rất lâu mới mang ra. Đến lúc mang ra còn bỏ mấy cái hạt lổn nhổn này vào khiến mãi mới uống được”.
Sau khi uống xong bát nước và chuẩn bị tiếp tục hành trình, thầy phong thủy trên đường chợt nhìn thấy một mảnh đất mà theo kiến thức nhà nghề của ông, đó là mảnh đất rất xấu. Ai sống trên đó đều gặp vận rủi. Nghĩ lại vụ bực mình vừa rồi, thầy phong thủy tìm cách trả thù. Ông ta quay lại ngôi nhà nhỏ kia và nói với bà chủ nhà: “Tôi vừa tìm thấy một mảnh đất rất tốt, tụ hợp linh khí giúp chủ nhân vượng tài, bình an, may mắn. Để báo đáp sự hiếu khách của bà, tôi sẽ chỉ cho bà xem”.
Rồi ông đưa bà chủ qua đó xem mảnh đất xấu vừa thấy. “Bà nên xây nhà rồi ra đây ở, chắc chắn sẽ rất vượng và may mắn”, thầy phong thủy khuyên bà chủ nhà. Nghe vậy bà chủ nhà vui mừng đáp: “Chúng tôi cũng đang tính xây nhà mới rộng hơn, xin cám ơn ông đã tư vấn, chúng tôi sẽ làm theo lời khuyên của ông”.
Thầy phong thủy nghe xong đắc thắng chào bà chủ rồi lên đường. Vài năm sau ông quay lại đúng con đường mình từng suýt chết khát và gặp được bà chủ khó hiểu với bát nước đầy hạt. Nhưng ông lại nhìn thấy ngôi nhà lớn trên ngọn đồi có mảnh đất dữ về phong thủy mà ông từng tư vấn cho người phụ nữ khiến ông tức giận. Điều đáng ngạc nhiên là ngôi nhà đó nhìn khang trang, xung quanh là đồng cỏ xanh mướt với nhiều gia súc, gia cầm đang ở trên đó. Ông nhìn kỹ lại và tự hỏi “sao mảnh đất dữ này người ta có thể xây nhà to đẹp và vượng thế nhỉ?”.
Rồi người phụ nữ năm nào bước ra và nhìn thấy ông, bà vội chạy tới, chào hỏi và cám ơn: “Cám ơn ông đã chỉ cho chúng tôi mảnh đất này, ở nơi cao ráo lại rất thoáng mát. Chúng tôi đã xây nhà ở đây, toàn gặp điều may mắn thôi”.
Thầy phong thủy khi ấy vô cùng bất ngờ và bối rối, cuối cùng ông thú nhận: “Thực chất tôi không phải muốn giúp nhà bà. Tôi chỉ cho bà mảnh đất này vì theo phong thủy nó là đất dữ. Đó là bởi tôi khó chịu với cách bà mang nước cho tôi uống, bà xử quá tệ với tôi”
Người phụ nữ nghe vậy vô cùng ngạc nhiên và hỏi: ‘Tôi xử tệ với ông khi nào?”
Thầy phong thủy đáp: “Tôi đang khát thế mà bà lừng khừng mãi mới mang bát nước ra, mang ra còn bỏ hạt đậu vào để tôi mãi mới uống xong, đó chẳng phải xử tệ là gì?”.
Nghe vậy bà chủ hiểu ra và trả lời: “Tôi xin lỗi nhưng tôi không hề muốn xử tệ với ông. Vì tôi thấy ông đi dưới trời nắng gắt lại ra nhiều mồ hôi thế, nếu vội uống nước lạnh ông dễ bị cảm. Cho nên tôi đã cố tình cho ông chờ một lát, rồi cho hạt đậu vào để ông uống từ từ, tránh bị cảm đột ngột”.
Nghe xong thầy phong thủy vô cùng bất ngờ và hối hận. Lúc đó ông mới hiểu rằng mình đã hiểu nhầm một người tốt. Bà rất chu đáo chứ không phải xử tệ với ông, vì lo lắng cho sức khỏe người dưng như ông. Chính vì thế mà mảnh đất dữ thế nào theo phong thủy cũng không hại được bà ấy, đơn giản bởi bà là người sống có Đức và được phù hộ. Số phận một con người được quyết định bởi đức của người đó chứ không phải bày bố phong thủy sao cho hoàn hảo. Cho dù có ở nơi tệ nhất về phong thủy nhưng nếu là người có đức, họ vẫn được phúc báo và ngược lại.
Nguồn: Đạo Làm Người