Thời còn học cấp Ba, tớ từng thích một cậu bạn dáng cao cao, người gầy gầy. Cạnh cậu ấy khi đó có một cô bạn nhỏ xinh, da rất trắng. Lúc đó tớ đang niềng răng, trên mặt thì đầy mụn.
Vì tự ti nên tớ không dám đến gần cậu ấy, và luôn luôn chỉ dám lén nhìn từ phía sau. Dù cùng làm trực nhật, hai đứa chung một nhóm, tớ cũng chẳng dám nói gì.
Tớ biết, mình không xứng với cậu ấy, cậu ấy sẽ chẳng thích tớ đâu. Cho nên tớ tự nhủ, đợi tháo niềng răng, chữa khỏi hết những vết mụn trên mặt rồi sẽ thổ lộ với cậu ấy.
Lên đại học, chúng tớ ở cùng một thành phố. Cuối cùng tớ đã gỡ niềng răng, da cũng đẹp hơn rồi. Nhưng cậu ấy là chủ tịch hội sinh viên của trường bên cạnh, xung quanh toàn những cô gái giỏi giang.
Có những người đã để lỡ rồi thì sẽ không bao giờ trở lại |
Giờ tớ đã có một công việc đáng tự hào, trang điểm ăn mặc thật xinh đẹp. Thế nhưng, con của cậu ấy đã được 3 tuổi rồi.
Năm đó cậu ấy đi công tác, gặp nhau nên mời tớ bữa cơm. Cậu ấy hỏi: “Này, từ thời cấp Ba đến bây giờ cậu cứ một mình như vậy à? Chưa bao giờ tìm bạn trai sao?”. Tớ chỉ biết cười.
Cậu ấy nghiêng đầu, chợt nói, “Thực ra hồi học đại học, tớ đã từng thích cậu đấy”.
Khoảnh khắc ấy, tớ nhìn khuôn mặt chẳng còn ngây ngô của chàng trai đối diện, muốn khóc mà không thể khóc ra.
Bỗng chốc tớ hiểu, thứ gọi là chờ đợi đó không khiến chúng tớ đến gần nhau hơn, mà còn đẩy tớ ngày càng xa cậu ấy.
Tớ không bao giờ còn có cơ hội nói với cậu ấy một câu “tớ thích cậu”. Ngày xưa, giấc mơ đẹp nhất của tớ là có thể ngồi sau yên xe cậu ấy, cùng đi đến quán bên trường ngồi ăn vặt. Nhưng giờ thì không thể thực hiện nữa rồi.
Giống như một câu trong bài hát “Có những người đã để lỡ rồi thì sẽ không bao giờ trở lại”.
Có lẽ chúng ta đều giống nhau, đều phạm phải sai lầm tương tự. Chúng ta luôn cảm thấy bất lực giữa những do dự kéo dài hết lần này đến lần khác.
Năm nay bận việc, năm sau về nhà. Năm sau có việc khác không thể về, lại tiếp tục trì hoãn, mà chẳng bận tâm ông bà bố mẹ ở nhà mong ngóng ta về đến nhường nào.
Bạn không biết được, với họ mà nói, thời gian thật sự không thể chờ thêm nữa. Lần này vẫy tay tạm biệt, không biết lần sau còn gặp lại hay không.
Bạn có bao giờ vì sự do dự của bản thân, vì một câu “đợi thêm chút nữa” mà bỏ lỡ cơ hội vốn thuộc về mình, bỏ lỡ người cậu vốn rất yêu thương?
Năm 8 tuổi, tôi thích con búp bê trong tủ kính, mẹ nói đợi khi nào có tiền sẽ mua cho, nhưng lên 10 tuổi, tôi đã không còn thích nó nữa.
Chàng trai mà tôi mến vô cùng vào năm 18 tuổi, tôi đợi mãi cũng chẳng đợi được cậu ấy thổ lộ với mình.
28 tuổi, tôi muốn đợi thêm chút nữa rồi mới về nhà. Và như thế, tớ bỏ lỡ lần cuối cùng được gặp bà ngoại.
Mỗi ngày đã đi qua, làm sao quay trở lại? Và bạn nói xem, trên thế gian này, rốt cuộc có bao nhiêu cuộc đời có thể thắng được thứ mang tên “đợi chờ”?
Linh Nhi