Đừng để thanh xuân là sự nối tiếp của những cái lắc đầuĐừng để thanh xuân là sự nối tiếp của những cái lắc đầuĐừng để thanh xuân là sự nối tiếp của những cái lắc đầu
Đời người là một chuyến tàu, thanh xuân là một sân ga đầy mơ mộng. Ở đó có nắng đẹp, ở đó cũng có bão giông.
Có những người chọn cách cởi giầy để bàn chân được chạy băng băng trên cung đường tuổi trẻ.
Để biết nắng đẹp thế nào, để biết bão giông nghiệt ngã ra sao, để biết thêm hoa thơm cỏ lạ, để biết thêm những người lạ đồng hành.Nhưng có những người chọn bình lặng, họ chọn cách ngồi lại bên cửa sổ của “chuyến tàu cuộc đời” đang đậu hờ ở “nhà ga thanh xuân”.
Ánh mắt của họ có thể nhìn thấy màu của nắng nhưng không thể biết được cảm giác mà nắng ngoài kia chảy trên đầu, trên ngực, trên vai.Tầm nhìn của họ có thể thu lại hình ảnh của bão giông nhưng chưa bao giờ được tự mình trải qua sự thảm thương từ nghịch cảnh.
Đừng để thanh xuân là sự nối tiếp của những cái lắc đầu! |
Cũng giống như việc đi du lịch trăm nơi, bản thân có thể ở nhà và được người đi kể về việc chỗ này, chỗ kia có gì đặc biệt.
Người ngồi im trên chuyến tàu vẫn biết mọi chuyện xảy ra nhưng chính họ chưa từng trải qua điều ấy.
Sự bình lặng là một khối cầu thủy tinh trong suốt, nó không ngăn con người ta nhìn thấy, nó ngăn con người trực tiếp chạm vào.
Thanh xuân là đoạn đời mang nhiều dư vị, có chút mặn, chút ngọt, chút đắng, chút cay,… Không dấn thân, người ta không đủ gia vị để nêm nếm cho những ngày tháng ấy.
Những ngày thàng cuối cùng của tuổi trẻ, có người thở phào thanh thản vì mình đã vượt đủ thăng trầm.
Có người cũng thở phào, nhưng thở phào vì như đang trút đi gánh nặng, cuối cùng họ cũng âm thầm vượt qua những thàng ngày nhiều kỳ vọng nhất của đời người.
Họ chưa từng làm điều gì đặc biệt trong khoảng đời mà bất cứ ai cũng tung hô về nó.
Thanh xuân không ngắn, nó kéo dài hàng tháng năm liền. Thế mà người ta nỗ lực giữ gìn sao cho mỗi ngày có thể trôi qua nhẹ nhàng, bình thường, ổn định giống như nhau.
Chính trong những ngày tháng ấy, con người ta bị dằn vặt giữa việc lao ra ngoài kia với chuyện đứng im nơi này để bản thân không trầy xước, giữa việc đau đớn khi nhìn thấy người khác đã có được những gì với việc cảm thấy sợ hãi những gì mà người khác đã trải qua.
Có những thứ chỉ xuất hiện một lần, bỏ qua một lần là bỏ qua mãi mãi.
Có ai đã từng câm lặng ôm mối tình đơn phương. Ngỡ sau này có thể thổ lộ cùng người kia nhưng chẳng biết rằng sau ngày tốt nghiệp thì vĩnh viễn không còn gặp lại?
Có ai đã từng phạm lỗi lầm với người bạn cùng bàn. Lời xin lỗi còn nghẹn ứ trong tim thì ngày hội ngộ người kia chìm vào mù mịt.
Có ai đã từng đi một con đường mà bản thân không muốn đi. Chân đặt trên mảnh đất này mà đầu óc cứ mộng mơ về một vùng đất khác.
Rồi đến tận sau này, sẽ có lúc người ta thấy việc đúng sai, việc xấu hổ ra sao sẽ không còn quan trọng nữa.
Thậm chí, người ta còn có thể mỉm cười vì một vết sẹo xấu xí nào đó trên chân mình.
Vì ngoài những thước phim còn lưu giữ trong đầu, trên người họ vẫn còn lưu lại dấu tích của sự dấn thân, của những ngày bốc đồng và khờ dại.
Đời người chỉ có một lần, may mắn nhất vẫn là có thể trải qua tất cả những trải nghiệm mà cuộc đời ban cho.
Đừng để thanh xuân là sự nối tiếp của những cái lắc đầu.
Khi ai đó hỏi bạn đã từng đi du lịch xa chuyến nào chưa. Khi ai đó hỏi bạn đã từng khóc trên những đồng tiền đầu tiên mà mình làm ra chưa. Khi ai đó hỏi bạn có bao giờ làm điều gì đó ngớ ngẩn nhất trên đời chưa ?
Người ta dấn thân không phải để chứng tỏ độ ngầu với người khác. Người ta dấn thân là để khi vai đã còng và tóc đã lâm râm bạc, họ trở thành ông bà cụ ngồi bình yên bên cửa sổ.
Lòng vui vẻ vì ngày xưa bản thân đã ngầu đến thế nào.
Mỗi người có một lựa chọn, mỗi lựa chọn là một đánh đổi riêng. Chọn dấn thân sẽ có giá của dấn thân, chọn bình yên cũng có riêng những điều tiếc nuối.
Nhưng sẽ tự hào hơn nếu nhỡ như có ai đó hỏi rằng: ‘Bạn có thanh xuân không?’, ta có thể mỉm cười và bảo rằng: ‘Tôi có thanh xuân’.